Một mảng bóng đêm bao trùm.
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Tôi mặc một bộ đồ ngủ màu chàm, nằm ở trong căn phòng đen trắng đơn điệu, trên bàn ở cạnh giường có một cốc nước, bên cạnh còn có vài viên thuốc màu trắng.
Tôi nhìn một vòng xung quanh, im lặng và vắng vẻ, cũng không có người mà tôi quen thuộc kia.
Một cơn đau dữ dội đột nhiên truyền đến, ký ức hiện lên trong đầu tôi, từng khung cảnh chân thật, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một giọng nói khàn khàn trầm ấm: “A Âm, anh thật sự thật sự thật sự rất thích em.”
Hoá ra chỉ là một giấc mơ.
Tôi bừng tỉnh.
Một giấc mơ thật đẹp.
Tôi ôm chặt ngực mình, tay chân lạnh lẽo, vỏ chăn giống như một tấm lưới dần dần cướp đoạt hô hấp của tôi, từng giọt nước mắt lại rơi xuống.
“A Âm, em sao vậy?”
Một người đột nhiên đẩy cửa, đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tôi mơ màng giơ tay lên lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của người đàn ông.
“A Âm, không sao đâu. Anh chỉ đi ra ngoài giải quyết chuyện của nhà họ Tống thôi. Anh đã tìm được người đại diện bị nhà họ Tống mua chuộc, cũng đã tìm được nhân viên vệ sinh tình cờ đi ngang qua, anh ta đã nhìn thấy Tống Như đẩy ngã Hạ Hiểu Hiểu. Cô ta sẽ bị kết án, anh cũng đã khởi kiện nhà họ Tống tội vu khống. A Âm, sau này sẽ không có ai có thể làm hại em nữa.”
Người đàn ông vừa vỗ nhẹ lưng tôi vừa kể hết lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong lúc tôi ngủ.
Tôi nâng mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh mẽ ở trong lồng ngực, cuối cùng tôi cũng có thể bật cười.
“Em không sao, chỉ là em nhớ anh.”
Tôi nhẹ nhàng nói cho anh nghe: “Hạ Vấn Tân, em đã nói cho anh nghe chưa?”
“Em thật sự… thật sự… thật sự… rất thích anh.”
Người đàn ông khẽ cười, gắt gao ôm chặt tôi ở trong lòng. Anh nói: “Anh cũng thích em, A Âm.”
Sau nhiều năm, những người yêu nhau, cuối cùng cũng đã có thể nói cho nhau nghe về tình yêu của họ.
Dù núi hay biển, không gian hay thời gian.
Không điều gì có thể cản trở.
Sự gặp lại của những người yêu nhau.