Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 10



Chương 10:

Khi ta đến Càn Thanh cung, Tần Quân đang nghị sự với đại thần.

Cung nhân muốn cản ta nhưng không ngăn được.

Ta trực tiếp phá cửa vào trong.

Đại thần bất mãn nhìn ta, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhưng mà ta căn bản không thèm để ý.

Ta đi đến trước mặt Tần Quân.

Tần Quân giờ phút này nhíu mi lại, thẳng đến khi ta tới gần, hắn tựa hồ mới kịp phản ứng lại.

Hắn nhìn ta, ánh mắt lộ ra bất mãn: “Ai cho nàng tiến vào?”

Tần Quân sẽ không bao giờ nói với ta như vậy, nhưng trước mắt không phải thời điểm so đo mấy cái này.

Ta kéo cổ tay của hắn qua, muốn đeo vòng tay Phật châu vào tay hắn lần nữa.

Nhưng mà, Tần Quân lại đột nhiên tránh đi.

Hắn dùng lực, ta lại không đề phòng, trực tiếp bị hắn đẩy ra vài bước, một trận lảo đảo, bụng nhỏ trực tiếp đụng vào góc bàn, cơn đau làm ta không nhịn được mà trong mắt ngân ngấn nước.

“Thịnh Giai Nghi, nàng một vừa hai phải cho trẫm.” Tần Quân lạnh lùng nói với ta.

Khi giọng nói vừa dứt, Hoàng Hậu và Quý phi cũng đuổi tới.

“Hoàng Thượng, sao người lại hét lên với Giai Nghi?” Quý phi bất mãn, sau đó nhìn đến bộ dạng của ta, sắc mặt kinh hãi, lại chỉ vào Tần Quân mà mắng. “Sao người lại bắt nạt Giai Nghi?”

“Ngươi muốn bắt đầu hành trình truy thê đúng không!” Quý phi hùng hùng hổ hổ.

Hoàng Hậu cũng vững vàng nhìn Tần Quân.

Nàng ấy có lẽ phát hiện được một chút không thích hợp.

Tần Quân nhíu mi lại như cũ.

Hắn thoạt nhìn rất khó chịu.

“Là trẫm quá mức nhân từ, mới để các ngươi không có quy củ như thế, ngay cả Càn Thanh cung cũng dám tự tiện vào? Người đâu…”

Tần Quân nói được một nửa, ta đã lại lần nữa tiến lên.

Ta túm chặt cổ tay của hắn.

Giá trị vũ lực nghiền áp, Tần Quân lúc này muốn tránh thoát cũng không thể thành công.

Tần Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn ta đeo vòng tay vào cổ tay của hắn.

“Thịnh Giai Nghi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì!” Tần Quân có vẻ rất tức giận.

Ta lại cười.

Nhìn vòng tay lại lần nữa trở lại trên cổ tay của hắn, ta ngước mắt nhìn hắn cười.

“Tần Quân, ta chỉ cho chàng cơ hội một lần duy nhất, nếu chàng lại dám tháo vòng tay ra, ta sẽ g.iế.t chàng.” Ta cười nói, giọng điệu ôn nhu, nội dung lại làm những người ở đây đều bị dọa giật mình.

Tần Quân cũng ngây ngẩn cả người, nhưng trong tầm mắt hắn nhìn về phía ta lại có một ít mờ mịt.

Ta không muốn nhiều lời với hắn.

Ta trực tiếp quay đầu, nhìn về phía những người ở đây.

“Các ngươi tiếp tục bàn chuyện đi.” Nói xong, ta liền đi ra ngoài, khoảnh khắc rời đi còn không quên kêu Hoàng Hậu và Quý phi.

Hai người nhìn nhau, tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn theo ta rời đi.

Ta ra khỏi điện nhưng vẫn chưa lập tức rời đi.

“Ảnh vệ nghe lệnh, Thục phi cùng với những người liên quan, không được tiếp cận Hoàng Thượng.”

Theo giọng nói của ta vang lên đồng thời còn có nửa miếng ngọc bội ta ném văng ra.

Ngọc bội ném lên giữa không trung liền có một bóng đen hiện ra.

Đợi khi bóng đen xẹt qua, ngọc bội đã mất tung tích.

Chỉ có một thanh âm truyền đến: “Ảnh vệ nghe lệnh.”

Hoàng Hậu sắc mặt phức tạp, Quý phi khiếp sợ đến nỗi đồng tử trừng lớn.

Ta nhìn về phía các nàng ấy: “Đi thôi, trở về rồi nói.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.