Chúng ta trở về Phượng Loan cung.
Quý phi tò mò hỏi: “Giai Nghi, chiêu vừa rồi mà ngươi dùng là cái gì? Còn có Ảnh vệ, đó là ám vệ của Hoàng Thượng đúng không, ngươi vậy mà cũng có thể sai khiến sao?”
Ta không trả lời mà là nhìn về phía Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn có ý cười, chủ động thay Quý phi giải đáp nghi hoặc.
“Ảnh vệ chỉ trung thành với mỗi mình Hoàng Thượng, được Nguyên Hoàng khai quốc thành lập. Tổ tiên lúc đó có tình cảm sâu nặng với Hoàng Hậu nên đã tặng ngọc bội Long Ảnh cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có ngọc bội có thể khiến Ảnh vệ nhận chủ.”
Quý phi trừng lớn đôi mắt: “Vậy ngọc bội này……”
Hoàng Hậu điềm nhiên nói: “Ngọc bội vốn chính là vật của hoàng đế, muốn tặng cho người nào là tâm nguyện của bọn họ chứ không nhất định phải là Hoàng Hậu.”
Quý phi bừng tỉnh như được khai sáng.
Sau đó, nàng ấy lại hỏi: “Vậy Giai Nghi ném ngọc bội kia đi, lỡ Ảnh vệ lấy đưa cho người khác thì sao?”
Ta: “…”
Hoàng Hậu: “…”
“Ảnh vệ cực kỳ trung thành và tận tâm, nếu bất trung cũng sẽ không chỉ dựa vào ngọc bội để có thể thuyết phục. Đợi bên phía Ảnh vệ xác nhận được ngọc bội là thật hay giả xong sẽ trả ngọc bội lại.” Hoàng Hậu giải thích.
Quý phi gật gật đầu.
Nàng ấy tựa hồ còn rất nhiều câu hỏi, nhưng ta không có tâm tình nghe.
Cho nên, ta trực tiếp lên tiếng ngắt lời.
“Hoàng Hậu nương nương, ta biết người trọng sinh.” Ta lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Hậu sửng sốt.
Quý phi khiếp sợ: “Trọng sinh? Ông trời ơi, vậy cũng quá tuyệt…”
“Còn cô người là xuyên không.” Ta trực tiếp nhìn về phía Quý phi, cắt ngang câu nói kế tiếp của nàng ấy.
Quý phi trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Bây giờ đổi thành Hoàng Hậu chấn kinh rồi.
“Xuyên không?” Hoàng Hậu khiếp sợ.
Ta “ừm” một tiếng và nói: “Còn có chuyện càng kỳ quái hơn, Hoàng Thượng của mấy người, có thuật đọc tâm.”
Hoàng Hậu: “?”
Quý phi: “?”
“Là thuật đọc tâm trong tưởng tượng của ta sao?” Quý phi thật cẩn thận hỏi.
“Ừm, cho nên, hắn đã sớm biết thân phận của mấy người.” Ta bán đứng Tần Quân một cách sạch sẽ.
Quý phi và Hoàng Hậu đồng thời trầm mặc.
“Ta nói chuyện này cho mấy người biết cũng để chứng tỏ thành ý của ta.” Nói xong, ta nhìn về phía Hoàng Hậu. “Nương nương, ta muốn biết kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hoàng Hậu không mở miệng ngay lập tức.
Ta nói với nàng ấy: “Hoàng Thượng là loại người gì, ta hiểu rõ, hắn sẽ không tìm thế thân, cũng sẽ không vì thế thân mà làm tổn hại đến ích lợi của người.”
Hoàng Hậu nghe vậy bèn cười nhẹ một tiếng: “Nhưng đó đúng thật là những gì mà ta đã trải qua ở kiếp trước, ngươi bảo ta phải tin như thế nào?”
“Nếu hắn là người như vậy thì đã sớm phế người vào năm hắn đăng cơ rồi.” Ta nói.
Hoàng Hậu sửng sốt.
“Năm đó, trước khi tiên đế băng hà đã để lại hai đạo chiếu thư, một là truyền ngôi cho Tần Quân, một cái khác là phong người làm hậu. Trước khi đăng cơ, Tần Quân có tới tìm ta, hắn muốn cho ta tiến cung, nhưng ta từ chối.”
Ta nhìn về phía Hoàng Hậu và nói: “Ta cũng không có ý bất kính với nương nương, chỉ là nguyên tắc cá nhân của ta mà thôi.”
“Ta nói với hắn, ta không làm thiếp, cũng sẽ không dùng chung phu quân với người khác.”
Hoàng Hậu sửng sốt.
“Nương nương có biết Tần Quân lúc ấy đã nói gì không?” Ta hỏi nàng ấy.
Hoàng Hậu lắc lắc đầu, sau đó lại mở miệng hỏi ta: “Ngài ấy nói gì?”
“Hắn nói, cả nhà nương nương đã giúp đỡ hắn rất nhiều, ý chỉ phong hậu đã ban ra, nếu hắn hiện tại sửa đổi thì sẽ gây tổn thương đến nương nương và người thân của người. Đạo thánh chỉ kia, hắn không thể chống lại. Cho nên, ta rời đi.”
Hoàng Hậu ngơ ngác nhìn ta, cũng không biết nên nói cái gì.
“Lúc ấy, nương nương còn chưa làm chủ Đông Cung, hắn đã quan tâm nương nương, sau này sao có thể bởi vì một Diệp Thục Lan thấp hèn mà làm hại nương nương?”
Ta lại hỏi lần cuối cùng: “Nương nương, kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Hậu nhìn ta và nói: “Trước đó thì không, nhưng nếu ngươi ch*t rồi thì sao?”
Ta sửng sốt.
“Ta… ch*t rồi?”