Xuyên Sách: Chọc Tức Nam Chính

Chương 1



Chương 1:

Tôi chính là một người xuyên sách.

Thật ra cũng chẳng có gì to tát, tôi chỉ là trong lúc dạo chơi có để lại một bình luận mắng nam chính.

[Nam chính tốt thì tốt nhưng mà chỉ biết bóc lột nhân viên, bản thân mình vui vẻ đi hẹn hò với nữ chính nhưng lại bắt nhân viên của mình tăng ca sấp mặt. Cái quái gì vậy? Đồ tư bản độc ác!]

Mắng xong, tôi nằm ườn trên giường chẳng biết ngủ lúc nào mất tiêu, đến khi mở mắt ra lần nữa đã thấy mình xuyên sách, xuyên đến quyển sách gọi là <Bá đạo tổng tài yêu thầm tiểu bạch thỏ> – một tác phẩm yêu thích của mọt ngôn tình.

Nam chính của quyển tiểu thuyết tên là Lục Chí Viễn, là một bá đạo tổng tài có mặt tiền tốt lại nhiều tiền, còn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, chỉ có nhiệt độ cơ thể 36,6 độ C của nữ chính mới có thể sưởi ấm trái tim băng giá của anh ta.

Vị tổng tài bá đạo lạnh lùng cao ngạo đem lòng yêu một tiểu bạch thỏ đáng yêu, khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên:

“Ơ mây zing gút chóp, đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa dung nham và hố băng!”

Nhưng tôi không xuyên thành nữ chính, càng không phải nam chính, mà lại xuyên vào một nhân viên quèn sống dưới ách đô hộ của nam chính độc đoán.

Tôi nhìn bản thân đang ăn mặc vô cùng đơn giản, số phận con ghẻ trong tiểu thuyết thật đáng thương mà…

Khó khăn lắm mới được xuyên sách một lần mà lại vứt cho tôi một nhân vật qua đường tầm thường kiểu này, thiên đạo còn có lý hay không!!!!

“Đinh, xin chào ký chủ!”

Âm thanh gì vậy???

“Tôi là bạn đồng hành của ký chủ, tên tôi là 996.”

996? Cái tên này nghe có chút xui xẻo nha.

Bạn đồng hành? Quyển sách này còn có hệ thống đi kèm sao?

May mà tôi đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, mấy bộ truyện có hệ thống cũng đọc qua không ít.

Nhưng mà làm thế nào để trở lại thế giới của mình đây?

Nếu tôi xuyên vào nhân vật chính thì đã được sài ké hào quang rồi, có khi còn được bật hack tanh tách nữa ấy chứ.

Tôi đã làm người qua đường 20 năm, phát ngán rồi.

“Nếu ký chủ muốn trở về thế giới của mình, chỉ cần làm cho hình tượng của nam chính tụt dốc, cán mốc 100% là được.”

Cái gì gọi là làm cho hình tượng tụt dốc 100%? Tôi đọc tiểu thuyết hơn 10 năm nay cũng chưa bao giờ nghe thấy cái nhiệm vụ nào dở người như thế.

Ai bảo nam chính cả ngày chỉ biết bắt nhân viên tăng ca. Lúc này là lúc trả thù rồi đây.

[Ting]

[Bạn có nhiệm vụ mới! Khi nam chính đang họp, nhắc anh ta kéo khoá quần. Lưu ý: phải nói thật to thật dõng dạc trước toàn thể nhân viên, như vậy nhiệm vụ mới thành công.]

???

Thì ra cái hệ thống 996 này cũng là nơi phát nhiệm vụ cho tôi.

Nhưng mà khi làm cái nhiệm vụ khó xử này xong, liệu tôi có bị nam chính xách cổ quăng ra ngoài công ty không?

“996 sẽ luôn giúp đỡ bạn, ký chủ thân yêu.”

Hừ, là bạn xúi tôi đấy nhé.

Đồ tư bản độc ác, đồ hệ thống 996 độc ác, ta tới đây!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.