Xuyên Sách: Chọc Tức Nam Chính

Chương 4



Chương 4:

Đứng trước cửa văn phòng của Lục Chí Viễn, tôi cảm thấy như chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu mới trên bản đồ công việc.

Không phải là sợ hãi, mà là kích động kỳ lạ cùng sự mong đợi không tưởng. Không phải là do thèm thân thể của Lục Chí Viễn, mà chỉ đơn giản là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi nhé.

Chu Thanh Thanh, rụt rè một chút, đem khóe miệng đang nhếch lên kéo xuống cho tôi.

“Sếp, tôi có chút việc, xin phép vào phòng sếp ạ!”, Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của sếp.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm lắng phát ra từ phòng, đúng tiêu chuẩn của một bá đạo tổng tài.

Tôi đưa tay mở cửa, ồ, cái gì thế, Lục Chí Viễn đang cúi đầu lau áo sơ mi dính café, ánh mắt tôi tinh quái nhìn xuống…

Ồ, khóa quần kéo lại rồi nha.

“Sếp, tôi mang tặng sếp một chiếc áo sơ mi mới, nghĩ sẽ vừa vặn với sếp đấy, sếp thử trước đi!”

Tôi đưa chiếc áo sơ mi đến trước mặt Lục Chí Viễn.

Thật khó tin, nhưng thực sự là 8 múi nha. Thiếu chút nữa là tôi chảy nước miếng rồi…

“Ừm… cảm ơn.”

Lục Chí Viễn nhìn chiếc áo sơ mi mới, có vẻ đắn đo một chút, nhưng nhanh chóng nhận lấy.

Nhưng tôi nhanh chóng rút tay lại, khéo léo né tránh bàn tay của Lục Chí Viễn, giấu chiếc áo phía sau lưng.

“Sếp, hay là để tôi giúp anh mặc nhé?!”

Tôi cười lớn, cố gắng không để lộ ra vẻ mặt thèm thuồng của mình.

Lục Chí Viễn có lẽ không thể tin vào những gì anh vừa nghe, một dấu hỏi lớn bao phủ trên đầu.

“Nếu tôi nói, là vì tôi chơi trò <Thật và Thách> thua và bị ép phải làm vậy, sếp có tin không?”

Lục Chí Viễn im lặng, nhưng từ biểu cảm của anh ta, tôi có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Chắc chắn là: “Cô nói thử xem, tôi tin lời nói nhảm này của cô không?”

“Không sao đâu sếp, sếp đừng lo, em làm chuyện này chuyên nghiệp lắm!”

Tôi đưa tay muốn giúp Lục Chí Viễn mặc áo, nhưng tay bị đè lại: “Cô đang đùa với lửa đấy!”

Chậc chậc, nghe xem câu thoại kinh điển của tổng tài bá đạo trong mấy quyển tiểu thuyết 3 xu này xem! Rất là không sáng tạo nha!

 

Nhưng mà tôi thích lửa, càng cháy càng thích!

 

Anh ta càng né, tôi càng đuổi, nhất định phải cho anh ta thấy sức mạnh của người yêu thích cái đẹp.

Chỉ cần tay tôi đủ nhanh, anh ta sẽ không thể tránh khỏi.

Tay tôi di chuyển nhanh như đã thực hiện hành động này hàng trăm lần.

Wow, thật sự là 8 múi, tiểu thuyết không nói dối!

Tôi cũng không tiện miêu tả kỹ, chỉ có thể banh to mắt mà nhìn cho thật kỹ.

Nam chính, để tôi giúp anh thay đồ nhé.

Tôi cười khẽ và bắt đầu thay áo mới cho Lục Chí Viễn. Không thể để cho tổng giám đốc lạnh lùng của tôi bị cảm lạnh đâu.

Thậm chí, tôi còn tự mình cài từng nút áo cho anh ta, vô cùng tận tâm.

Lục Chí Viễn lúc đầu hơi chống cự, nhưng sau đó cũng phối hợp.

“Đừng chạm vào, bẩn.”

“Không bẩn đâu, sạch sẽ rồi đấy!” Tôi vỗ ngực Lục Chí Viễn và mỉm cười thật tự nhiên, để lộ hàm răng trắng như trứng gà bóc của mình.

Nhiệm vụ lần này thực sự thú vị, hoàn toàn khớp với ý tôi, và tôi cũng không ngại nếu có thêm nhiệm vụ như thế này trong tương lai đâu.

Hehe


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.