Tạt nước vào nam chính, còn phải làm cho anh ta tức giận? Việc này hơi khó khăn nha. Có khi ngày mai tôi đã bị đuổi việc rồi.
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, đầu óc không ngừng chuyển động.
996 cũng không nói là nhất định tôi phải là người tạt nước, như vậy chỉ cần tìm một người khác thay tôi làm không phải là được rồi sao?
Tôi đưa ánh mắt nhìn về Lý Khả Hân đang pha cà phê trong phòng trà nước. Đây là cô nàng “trà xanh” trong tiểu thuyết gốc, khó ưa với đồng nghiệp, hãm hại nữ chính khắp nơi, vậy mà luôn làm bộ làm tịch.
Cô “trà xanh”, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Để cô nàng này hắt nước lên người Lục Chí Viễn, vừa giải quyết “trà xanh” vừa hoàn thành nhiệm vụ, hoàn hảo!
Tôi bưng cốc nước đi đến phòng trà, giả vờ cũng pha cà phê.
“Ồ, Chu Thanh Thanh, hôm nay cô đắc tội sếp mà còn có tâm tình ở đó thưởng thức cà phê à.”
Lý Khả Hân thấy tôi tiến vào lập tức xỉa xói, thật là nhìn mà thấy ghét.
Tôi không để ý đến cô ta, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để khiến cô ta hắt nước lên người Lục Chí Viễn.
“Chu Thanh Thanh, cô làm vậy không phải là để sếp chú ý đấy chứ?”
Lý Khả Hân thấy tôi vẫn không để ý đến cô ta liền tiếp tục lớn giọng hỏi.
“Ế, sao có mùi trà xanh đâu đây ấy nhỉ? Mùi ghê quá!”
Tôi đưa tay bịt mũi, sau đó phẩy tay làm bộ ghét bỏ.
“Cô nói ai đấy?”
Lý Khả Hân chắc chắn đã hiểu được hàm ý của tôi liền hung hăng trừng tôi một cái.
“Ai trả lời thì là người đó!”
Tôi cũng không phải người ăn chay, lập tức lườm cô ta một cái rồi quay lại chỗ ngồi.
Lý Khả Hân giận dữ ra khỏi phòng trà. Tôi nhìn theo hướng cô ta rời đi, đúng lúc Lục Chí Viễn cũng đang đi về phía này.
Cơ hội tới rồi! Hehe!
Tôi cố ý đi gần Lý Khả Hân, ngay khi Lục Chí Viễn còn cách chúng tôi khoảng 1 mét…
“Tạm dừng thời gian.”
Lúc này, thời gian thật sự đang dừng lại.
Tôi hào hứng nhìn Lý Khả Hân và Lục Chí Viễn đang đứng yên.
Lục Chí Viễn trên tay cầm một cốc nước, đôi chân thon dài đang sải bước về phòng trà.
Còn Lý Khả Hân một tay cầm ly cà phê vừa pha, tay còn lại giơ lên, miệng cô tạo thành một vòng tròn, chắc là để nói “Xin chào, Lục tổng”.
Nào, để tôi giúp cô chào Lục tổng nhé!
Tôi nhẹ nhàng nâng tay đang cầm cốc cà phê của Lý Khả Hân lên làm thành một động tác hắt nước, nhắm nửa người trên của Lục Chí Viễn.
Góc này vừa phải, không tệ, không tệ, hoàn hảo.”
Không cần cám ơn, đây là việc tôi nên làm mà!
Giải trừ <Tạm dừng thời gian>.
Mọi người xung quanh lại tiếp tục hành động đang dang dở lúc trước.
“A!”
Lý Khả Hân hoảng sợ la lên, tay chân luống cuống níu lại ly cà phê đã bị vơi đi phân nữa.
Mà nửa thân trên của Lục Chí Viễn trong chiếc sơ mi trắng, màu nâu cà phê thơm phức.
“Ôi!”
Lúc này, nhất định tôi phải giả bộ kinh ngạc một chút, nếu không thì thật có lỗi với tình huống trước mắt này.
Tôi đưa tay che miệng, kinh ngạc nhìn Lý Khả Hân. Người đạt giải Oscar chắc chắn là tôi rồi.
“Lý Khả Hân, cô cho dù không thích sếp thì cũng không cần phải hắt cà phê người sếp như vậy chứ! Lát nữa sếp còn phải đi gặp khách đấy!”
Chu Thanh Thanh tôi tự nhận là một người mà một khi đã xéo sắc thì không ai sánh bằng.
“Xin lỗi sếp, em cầm rất chắc mà, không biết sao lại bị đổ lên người anh? Không phải em cố ý đâu!”
Lý Khả Hân vội vàng tìm khăn giấy muốn lau cho Lục Chí Viễn.
Sắc mặt của Lục Chí Viễn cũng không khác gì ly cà phê màu nâu dính đầy trên áo sơ mi kia, cũng không gọi là quá tốt.
Cà phê sao có thể chỉ cần lau bằng khăn giấy là sạch?
Tổng tài bá đạo sao có thể chịu được ủy khuất này?
Thật sự rất mất mặt nha!
Lục Chí Viễn sắc mặt âm trầm, đẩy tay Lý Khả Hân ra rồi cau mày trở về phòng làm việc.
Gió nổi lên, thời tiết mát mẻ, đã đến lúc Lý thị phá sản!
Đột nhiên một câu như vậy nhảy ra trong đầu tôi.
Lục Chí Viễn mặc dù bề ngoài không tức giận, cũng không nói chuyện, nhưng cũng không thể xem thường anh ta.
Lúc anh ta xoay người rời đi, tôi hình như nghe được tiếng nghiến răng ken két của anh ta.
Tôi nhịn không được phì cười ra tiếng, nhưng cũng cảm thấy có chút tội lỗi, liền tự nhủ sẽ cố gắng làm việc thêm một chút vậy.
“Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại làm động tác hất cà phê?”
Lý Khả Hân vẫn đang đứng tại chỗ lẩm bẩm, bối rối mà nhìn về đôi tay của mình.
Cô nghĩ ra mới là lạ đó, là tôi bật hack đó.
[Ting! Chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ hiện tại 5%.”]
[Ting! Bạn có nhiệm vụ mới. Đến văn phòng Lục Chí Viễn giúp hắn thay áo sơ mi sạch sẽ. Lưu ý, nhất định phải tự tay mặc.]
Lại tới nữa? Nhiệm vụ vừa mới kết thúc lại nhảy ra nhiệm vụ khác, dù có là heo mẹ thì cũng không cần cù như vậy chứ?
“996 đã chuẩn bị áo sơ mi, ngay ở bàn làm việc của bạn.”
Ngay cả áo sơ mi cũng đã giúp tôi chuẩn bị, mấy cái nhiệm vụ này là được sắp xếp từ trước hết sao?
Đây là làm nhiệm vụ kéo thấp hình tượng của nam chính, hay là nhiệm vụ giúp tôi ch*t nhanh hơn thế?
Tôi định phàn nàn, nhưng trong đầu chợt nhớ tới những tình tiết miêu tả dáng người Lục Chí Viễn trong tiểu thuyết: vai rộng eo thon, hai chân thon dài, cơ bắp 8 múi, mờ lem mờ lem….
Tôi vô thức nuốt cái ực.
Hừ, nếu không tận mắt nhìn thấy tôi sẽ không tin đâu.
Thực hành chính là phương pháp duy nhất để kiểm chứng lý thuyết.