Tôi lấy lí do đi vệ sinh, nhưng thật ra là để ra gặp mấy bé nhân viên, nói bàn chúng tôi đang tổ chức sinh nhật, nhờ họ sắp xếp chuẩn bị một vài thứ.
Mấy bé nhân viên Hadilao rất nhiệt tình đáp ứng sẽ giúp đỡ.
Được rồi, cố lên tôi ơi, thực hiện một cú hoành tráng hơn nào!!!
Tôi quay trở lại bàn ăn với một dĩa tôm trên tay, tỏ vẻ mình ăn chưa no nên còn muốn ăn tiếp.
Tới rồi!!!
Mấy em nhân viên Hadilao kéo xe đẩy lại gần, trên đó đặt một tấm bảng nhấp nháy “Chúc mừng sinh nhật” to lòi.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
Tôi nhìn sắc mặt Lục Chí Viễn càng ngày càng đen, như mếu như giận, xen lẫn chút xấu hổ.
“Nào, sếp, cùng hát đi ạ.”
Tôi trực tiếp nắm lấy bảng đèn và hát to như ca sĩ hát nhạc rock, làm mấy bé nhân viên phải ngạc nhiên dừng lại.
Thấy tôi nhiệt tình như vậy, đồng nghiệp xung quanh cũng vỗ tay hát theo, nhưng bất ngờ là Lục Chí Viễn lại bật cười vui vẻ.
Tôi khó hiểu mà nghĩ: Một bá tổng lại được chúc mừng sinh nhật theo cách này, vậy mà còn cười được sao?
Bài hát chúc mừng sinh nhật kéo dài khoảng ba phút thì dừng, không biết hiện tại Lục Chí Viễn cảm thấy thế nào, chứ tôi thì đang rất mất mặt đây.
[Ting! Nhiệm vụ ẩn hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ đã tự mở khóa nhiệm vụ ẩn và hoàn thành xuất sắc, tiến độ đã đạt tới 99,99%.”
99,99%?
Mi đang đùa với ta sao? Mi có đang thật sự giúp ta trở về sao?
0,01% là muốn ta phải làm cái gì nữa?
Tôi mệt mõi ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt tuyệt vọng mang theo chút rã rời không muốn động.
“Chu Thanh Thanh, lại đây.”
Lục Chí Viễn không để ý đến tâm nguyện muốn làm con cá mặn của tôi, xách tôi lên như xách túi đồ sau đó dồn tôi vào tường trong tư thế hết sức mập mờ.
Tôi giống như một cái x á c không hồn, bất động nhìn vào hư vô, mặc kệ tổng giám đốc bá đạo chuẩn bị đọc ra lời thoại buồn nôn cỡ nào, tôi cũng không thèm phản ứng.
Lục Chí Viễn chống tay trên tường, nhìn thấy xung quanh không có người liền lên tiếng hỏi: “Làm sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi? Em đang theo đuổi tôi?”
Hơi thở ấm nóng của Lục Chí Viễn phả vào mặt tôi, nhưng không có mùi nước hoa được miêu tả trong tiểu thuyết, thay vào đó là mùi tỏi nồng nặc.
“Sếp, lần sau anh có thể nào cho ít tỏi băm hơn vào nước chấm không?”
Cứu với, tôi chịu không nổi cái mùi này.
“Nói đi, mục đích của em khi cố gắng thu hút sự chú ý của tôi là gì?”
Tôi nín thở lắc đầu, “Không có gì ạ, em chỉ là hành động theo bản năng.”
“Vậy tôi nói cho em biết, em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi.”
“Em không muốn thu hút sự chú ý của sếp ạ!”
Nam chính có vẻ hơi tự cao nhỉ? Tôi rõ ràng là đang làm cho anh ta xấu hổ!
“Em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi.”
Hiểu lầm, thật sự là một hiểu lầm lớn nhaaaa! Làm sao để giải thích cho anh ta hiểu tất cả chỉ là nhiệm vụ nhỉ?
“Cầm lấy cái thể này, em muốn tiêu bao nhiêu tùy thích, nhưng em phải hứa sau khi dùng tấm thẻ thì không được tiếp tục từ chối tôi, thế nào?”
Hai mắt tôi sáng lên, chói muốn lóa mù cả mắt khi nghe thấy những lời này của anh ta.
Lúc Lục Chí Viễn rút tấm thẻ từ trong ví ra đưa đến trước mặt tôi, tôi đã nghĩ người đàn ông này rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai nha.
“Đội ơn sếp vì tấm thẻ, em sẽ tiêu xài thật hợp lý ạ.”
Tôi nhanh chóng cầm lấy cái thẻ trên tay Lục Chí Viễn, nụ cười tự động nở trên môi mà không thể kiểm soát, nhưng chỉ một giây sau nụ cười liền tắt ngóm.
“Thẻ xe buýt?”
Tôi trừng mắt nhìn tấm thẻ trên tay, không thể tin được đường đường là một vị tổng giám đốc bá đạo lại đi làm trò lừa gạt này.
Quả nhiên, miệng lưỡi đàn ông thật không đáng tin.
“Khụ, xin lỗi, tôi lấy nhầm.”
Lục Chí Viễn đỏ mặt xấu hổ lấy lại cái thẻ trên tay tôi, lần này là tự anh ta làm chính mình mất mặt, không phải tôi nha.
Dám lấy thẻ xe buýt ra huênh hoang với tôi, không phải là tổng giám đốc giả mạo đấy chứ?
Tôi phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hoàn thành nốt 0,01% kia thôi, không thể để cho tên đàn ông này rơi vào lưới tình với tôi được.