Suốt cả ngày hôm nay, tôi thật sự cảm nhận được cảm giác sống một ngày mà dài giống như cả một năm.
Vốn tưởng rằng làm nam chính mất mặt sẽ khiến tôi rất vui vẻ, nhưng vì cái gì mà tôi cũng cảm thấy mất mặt cùng anh ta thế này?
Con mẹ nó, cái hệ thống này thật khiến tôi tức ch ế t mà.
“Ký chủ, chỉ cần thêm 0,01% nữa thôi, cố lên nha!”
Mi đừng làm trò dễ thương trước mặt ta, mau nói cho ta biết có phải ta còn phải làm thêm 10 nhiệm vụ nữa mi mới cho ta hoàn thành tiến độ hay không?
“Ký chủ yên tâm, 996 tuyệt đối không lừa ký chủ.”
Được thôi, ta tạm tin mi.
Tối hôm đó, tôi vừa ngã người lên giường liền nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn nghĩ ngày mai nhất định phải làm cho xong nốt nhiệm vụ.
Ai mà ngờ vừa mở mắt đã là 8 giờ rưỡi, trong khi 9 giờ tôi phải quẹt thẻ điểm danh, ông trời ơi, ông có còn tình người hay không????
Dù sao, muộn mất 10 phút cũng là muộn, muộn một tiếng cũng là muộn, thôi thì tôi cứ ngủ thêm 10 phút nữa đi.
Dù sao hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, còn không bằng ngủ thêm 10 phút sau đó thong thả đi ăn một bát mì thịt cho bữa sáng luôn, xem như an ủi cái dạ dày trước.
Lúc tôi bưng tô mì húp những giọt nước lèo cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Lục Chí Viễn trong nhóm nội bộ công ty.
[Sáng nay tôi phải đến gặp khách hàng, buổi sáng không đến công ty, cuộc họp lúc 9 rưỡi hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp thời gian tổ chức lại một cuộc họp khác.]
Sếp cũng đã nói vậy, bây giờ không phải tôi có thể thong thả ung dung mà đi muộn sao?
“Ông chủ, cho thêm một chén mì thịt bò nhiều rau thơm.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi, nếu tôi đoán không sai thì giọng nói này chính là của vị sếp vừa nhắn tin trong group bảo là đi gặp khách hàng kia.
Đi gặp khách ở quán mì thịt bò sao?
Tôi cúi đầu thấp xuống sợ bị nhìn thấy, nhưng mà xui xẻo nhất là quán mì bò buổi sáng khá đông, chỗ ngồi duy nhất còn trống chính là vị trí ở trước mặt tôi đây.
Có cần trùng hợp như vậy không?
“Anh đẹp trai, đây, ngồi đây đi, trước mặt cô gái xinh đẹp này nè.”
Chuyện tôi sợ nhất cũng đã xảy ra, bây giờ tôi đào hố chui vào trốn còn kịp không?
Lục Chí Viễn thong thả ngồi xuống trước mặt tôi, khiến tôi không khỏi lén lút nhìn lên một cái, không may chạm trúng ngay ánh mắt của anh ta.
“Chào buổi sáng sếp.”
Tôi cười gượng giơ tay lên chào, nhưng thứ thu hút tôi chính là bộ đồ ngủ SpongeBob đang được mặt dưới lớp áo vest kia.
Vị bá tổng trong truyền thuyết này có lẽ là fan cuồng của nhân vật này rồi.
Tôi lén lút nhìn thấy đôi dép lê dưới gầm bàn, mặc dù chỉ là đi ăn sáng nhưng anh ta cũng cần phải để ý đến hình tượng của mình, phải chứ?
Anh ta có thật sự là vị bá tổng ngầu lòi trong tiểu thuyết không thế?
Tác giả chắc chắn cũng đã rất vất vả khi đắp nặn cái hình tượng cùng khí chất siêu phàm cho anh ta.
Lục Chí Viễn lúc này mới nhận ra người ngồi đối diện là tôi, vẻ mặt thoáng chút sửng sốt rồi nhanh chóng ngượng ngùng đỏ mặt.
“A, chào … chào buổi sáng.”
Cái tật xấu làm người ta xấu hổ của tôi lại nổi lên rồi.
“Không phải lúc này em nên đến công ty rồi sao?”
Lục Chí Viễn sau khi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại liền hỏi tôi.
“Không phải sếp nói đi gặp khách hàng sao?”
Tôi cũng không kiêng nể mà hỏi lại anh ta.
Nam chính, thật là! Trước mặt là một cách, sau lưng là một cách khác, rõ ràng là trễ giờ mà lại nói là đi gặp khách hàng?
Haha, điều này càng chứng minh miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời nói dối.
“Chu Thanh Thanh, em cố ý xuất hiện trước mặt tôi?”
Lục Chí Viễn nhướng mày, có chút đăm chiêu nhìn tôi, cảm giác mặt anh ta có chút bỉ ổi là thế nào? Anh ta có ổn không vậy? Tiệm ăn sáng tới ăn sáng chứ tới gặp anh ta làm gì?
“ Tôi đến ăn sáng.”
996 đâu rồi? Sao còn chưa phát nhiệm vụ chứ? Tình huống này không đủ khiến nam chính mất mặt sao?
Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
“Vậy xem ra em và tôi rất có duyên.”
Có duyên cái đầu anh ấy! Phải làm sao bây giờ? Cái giọng điệu bá tổng này của hắn khiến tôi có chút chịu không nổi nha.
Cũng may bát mì thứ 2 của tôi và bát mì đầu tiên của anh ta cũng được bưng lên, chúng tôi mới tạm thời ngưng cuộc trò chuyện.
Tôi cúi đầu ăn mì, lâu lâu lại lén lút ngẩng đầu nhìn Lục Chí Viễn một cái, thầm nghĩ: “Không phải nói là bá tổng chỉ ăn bò bít tết sao? Sao lại nhìn có vẻ bình dân như này chứ?”