Lục Chí Viễn và tôi gần như ăn xong cùng lúc, anh ta cứ nhất quyết phải thanh toán tiền mì cho tôi, làm tôi không che giấu được chuyện ăn tận 2 tô mì vào buổi sáng. Quá xấu hổ!
“Không sao, đối với tôi đây chỉ là số tiền nhỏ thôi.”
Anh ta nói như thể tôi không thể tự trả tiền mì ý.
“Được rồi, em đến công ty cố gắng làm việc chăm chỉ đấy.”
Lục Chí Viễn và tôi rời khỏi tiệm mì, và khi tôi sắp rời đi, anh ta nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.
Nhưng cái nhìn ấm áp đó không quan trọng, quan trọng là tôi nhận ra trên răng của nam chính dính đầy rau thơm.
“Sếp ơi, rau thơm dính trên răng sếp kìa.”
Tôi cố gắng không cười, nhưng việc nhắc nhở anh ta khiến bộ mặt kiêu ngạo muốn khoe nụ cười ấm áp của anh ta trở nên ngượng ngùng và lúng túng.
Lục Chí Viễn vội vã ngậm miệng lại, nhìn có vẻ như đang dùng lưỡi tìm kiếm mảnh rau thơm dính trên răng, trông hết sức hài hước.
“Em là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những điều này, tôi rất ngưỡng mộ em.”
Tôi không biết nên cười hay khóc, thực sự muốn nói: Sếp ơi, em không cần sếp ngưỡng mộ đâu.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ và mở khóa thành công, tiến độ đã đạt 100%.”
100%? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ sao? Vậy thì hãy đưa tôi trở lại thế giới của mình đi, trước khi tôi làm cho nam chính này yêu tôi đến chết đi sống lại.
Haiz, sếp à, dù rất tiếc nuối nhưng sếp sẽ không có được trái tim của em đâu.
Tôi thở dài và chuẩn bị tâm trạng để trở về thế giới thực.
Bất ngờ, Lục Chí Viễn đột nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi một cách chăm chú: “Em là của anh.”
???
“Sếp, nữ chính của sếp là một cô gái ở tầng 26, hai người mới là một cặp đôi hoàn hảo, sếp nhất định không được nhầm lẫn đấy.”
Tôi thoát khỏi tay anh ta và chạy đi.
Tôi chạy, nhưng tại sao vị bá tổng kia vẫn đuổi theo tôi? Làm ơn, đưa tôi thoát khỏi tên tổng giám đốc bá đạo này đi, tôi không muốn làm nữ chính của anh ta.
Và cuối cùng, tôi ngã gục.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong căn phòng quen thuộc.
Tôi nhận ra mình đã quay trở lại thế giới thực, thật may mắn.
Ánh nắng chiếu qua khe cửa, tôi nhìn điện thoại và phát hiện đã là 8 giờ rưỡi sáng.
Rốt cuộc, tất cả chỉ là một giấc mơ, phải không?
Tôi nhắm mắt và thở dài, sau đó mở mắt.
Thôi chết, 8 giờ rồi! Tôi muộn rồi!
Tháng này tôi đã đi trễ hai lần rồi!!!
Tôi vội vã vệ sinh cá nhân và thay quần áo, hi vọng có thể kịp giờ đi làm.
Đây là thế giới thực, không phải sách truyện. Tôi không thể đi trễ.
Mất 10 phút để vệ sinh cá nhân và thay quần áo, tôi cầm một miếng bánh mì và chạy đến công ty.
Khi đến tầng trệt, chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ điểm danh, tôi vội vã chạy vào thang máy với tốc độ 50 km/h, chỉ cần tôi kịp thang máy này, tôi sẽ kịp giờ.
Khi lọt vào thang máy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên, một giọng quen thuộc vang lên: “Em nghĩ em có thể trốn thoát được sao?”
Tôi quay đầu lại, và… câu chuyện vẫn tiếp tục.