Trở Về Với Cát Bụi

Chương 6



Chương 6:

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ theo địa chỉ mà cảnh sát tìm được, đến nhà thuê của tôi để thu dọn đồ đạc.

Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại đây, làm việc và sống trong hai năm.

Họ chưa bao giờ đến.

Ngồi trong xe, mẹ tôi bỗng nhiên gọi một tiếng: “Kiều Kiều.”

Hứa Kiều thấp thỏm nhìn bà ấy, trong ánh mắt ẩn giấu sự chột dạ.

“Trước khi c.hế.t Hứa Đào có gọi điện thoại, có phải là gọi cho con hay không?”

“…”

Hứa Kiều há miệng, nhất thời không phát ra được tiếng nào.

Chị ta luôn là người thông minh, vậy mà lại không tìm ra được lý do nào thích hợp.

Cuối cùng, chị ta nói: “Bốn giờ đã phải thức dậy để trang điểm, con đã đi ngủ sớm… Có thể là lúc đang ngủ không cẩn thận ấn vào.”

Chị ta nặn ra vài giọt nước mắt, làm cho lời nói của mình trông có vẻ thật lòng.

Mẹ tôi gật đầu, không nói nữa.

Có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi.

Cũng phải.

Chị ta tên Hứa Kiều, từ trước đến nay vẫn gọi là Kiều Kiều.

Khi nhắc đến tôi, đều là gọi thẳng tên.

Tôi ngồi trong xe, hồi lâu sau mới dần dần lấy lại tinh thần từ sự đau đớn sắp c.hế.t vừa rồi.

Đuôi mắt Hứa Kiều ánh lên chút nước.

Tôi nhớ lại mà không có mục đích, nhớ lại, về tên của ba chúng tôi.

Hứa Kiều là đứa con đầu lòng được bọn họ cưng chiều.

Hứa Trạch là ân huệ mà ông trời ban cho.

Còn tên tôi…

Tên tôi…

Chưa đầy 24 giờ sau khi sinh, anh trai song sinh của tôi ngừng thở.

Các bác sĩ nói thai nhi bị suy dinh dưỡng trong bụng mẹ, dẫn đến suy nội tạng.

Bên cạnh giường bệnh, có một bà lão truyền lại kinh nghiệm: “Kiểu này chắc chắn là có một đứa trẻ khác cướp đi dinh dưỡng, mấy năm ở quê đỡ đẻ tôi đã gặp trường hợp này rồi. Cô nhìn con gái cô kìa, trắng trẻo mập mạp thế mà.”

Mẹ tôi dựa vào đầu giường, vừa oán hận vừa mê man nhìn tôi.

Bà ấy vẫn không đặt tên cho tôi tới khi tôi đầy tháng.

Cho đến khi bà tôi gọi đến.

“Năm nay hoa đào ở trước nhà cũ nở rất đúng lúc, đặt là Hứa Đào đi.”

Ba ​tôi tìm người tính toán.

Nói chữ đào tốt, đào mộc tịch tà, có thể ngăn lại số mệnh xui xẻo của tôi.

Trong xe yên tĩnh lạ thường.

Hứa Trạch phá vỡ sự im lặng.

Nó có chút không được tự nhiên nói: “Không ngờ Hứa Đào lại không may mắn như vậy…”

Mẹ tôi bỗng nhiên quay đầu nhìn nó: “Con vừa gọi nó là gì?”

Hứa Trạch ngẩn người.

Từ trước đến nay nó đều gọi Hứa Kiều là chị gái, còn tôi thì gọi bằng cả tên họ.

Điều này được ngầm chấp thuận trong gia đình chúng tôi.

“Hứa Đào là chị gái của con, ba mẹ có thể gọi nó như vậy, còn con không được gọi thẳng tên nó, rất không lễ phép.”

Hứa Trạch từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, mẹ tôi đột nhiên làm khó khiến nó không biết phải làm sao.

Cuối cùng chỉ có thể xấu hổ sờ mũi: “Mẹ, chúng ta hoả táng chị ấy mang về sao?”

Mẹ tôi lạnh lùng nhìn nó, không nói gì.

Nhà thuê của tôi không được gọn gàng lắm.

Căn phòng ngủ rộng ba mươi mét vuông, bên cạnh giường bày ghế sofa và bàn trà.

Nửa quả bưởi còn sót lại trên bàn trà đã khô.

Trên ghế sofa đắp một chiếc chăn, dưới mặt đất rải rác rất nhiều sách vở.

Hứa Trạch có chút ưa sạch sẽ.

Nó rõ ràng muốn nói gì đó, nhìn mẹ tôi một cái, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mẹ tôi tiện tay nhặt một cuốn, là sách liên quan đến tâm lý học.

Bà ấy hơi sửng sốt, lật mấy trang, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt.

Hai chương về xu hướng tự hủy hoại bản thân và nguồn gốc gia đình đã được viết rất nhiều đường nét bằng bút.

Mấy trang này lỏng lẻo, vừa lật một cái là nhìn thấy, hiển nhiên đã bị xem đi xem lại rất nhiều lần.

Bà ấy kéo ra ngăn kéo tủ nhỏ bên cạnh mình.

Hồ sơ bệnh án của bệnh viện, và hồ sơ cuộc trò chuyện của bác sĩ tâm thần.

Một vài lọ thuốc rỗng.

Trong cùng là một chồng nhỏ vé máy bay và vé tàu cao tốc.

Chủ yếu là đi đến một số thành phố du lịch ven biển nổi tiếng.

Bốn người chen chúc trong căn phòng không lớn, ai nấy cũng đều có thể cảm nhận được.

Một bầu không khí nặng nề, đông đặc nào đó đang càng ép xuống càng ngày càng thấp, lặng lẽ bao trùm lấy bọn họ.

Hứa Kiều không chịu nổi nữa.

Chị ta chỉ vào tấm vé máy bay trên cùng đi Tam Á, Hải Nam, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Cũng may, cuộc sống của Đào Đào trước khi ra đi cũng không tệ lắm.”

“Những nơi em ấy đã đi còn nhiều hơn cả chúng ta.”

Đây là một trong những chiêu thức mà trước đây chị ta áp dụng lên người tôi.

Khi ở nhà, giả vờ ngẫu nhiên nhắc đến trước mặt mọi người, cuộc sống không có bọn họ của tôi rất vui vẻ.

Lúc nào tôi cũng đối xử tốt với người ngoài, không cuồng loạn, nhe nanh múa vuốt như ở trước mặt bọn họ.

Để chứng minh sự thờ ơ và tàn nhẫn của tôi.

Nhưng hôm nay, chiêu này đột nhiên vô dụng.

Mẹ tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm chị ta với một ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

“Mẹ à…”

Hứa Kiều vừa mới phun ra hai chữ, một cái bạt tai nặng nề giáng xuống mặt chị ta.

Chị ta bị đánh đến choáng váng.

Ba tôi vẫn luôn thương Hứa Kiều, vội vàng đi tới che chở cho chị ta, cau mày nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đánh con cái làm gì?”

Mẹ tôi đang cầm trong tay hồ sơ cuộc trò chuyện của tôi với bác sĩ tâm thần.

Khi nào cô bắt đầu một số hành vi tự làm hại bản thân?

Sau khi học lên trung học cơ sở.

Không có cảm giác thuộc về gia đình? Tại sao cô lại cảm thấy mình dư thừa?

Khi tôi 5 tuổi, chị gái tôi nói tôi nên c.hế.t với anh trai tôi. Nếu không có tôi, chị ta sẽ là đứa con gái duy nhất, tận hưởng tất cả tình yêu của cha mẹ. Mẹ tôi cũng nói, trời sinh tôi đã là một kẻ xấu, hại c.hế.t anh trai mình.

Cô có thường xuyên nghĩ đến việc t.ự t.ử không? Trong nhà có…

Đôi môi bà ấy run rẩy, giống như bị sự đau đớn muộn màng dần dần bao phủ.

“Mày giả dịu dàng như vậy, ở trước mặt chúng ta…”

Trong giọng nói của bà ấy ngập tràn sự mù mịt. “Ở sau lưng, mày đã nói những gì với Hứa Đào?”

Ba tôi không tán thành nói: “Hứa Đào vốn dĩ đã không may mắn, Kiều Kiều cũng không nói sai cái gì.”

“Ông câm miệng!”

Mẹ tôi hét lên, trên mặt nổi lên những sợi gân đỏ bất thường.

Hứa Trạch lo lắng cho sức khoẻ của bà ấy, vội vàng đi tới đỡ lấy bà ấy: “Ba, ba thừa biết tim mẹ không tốt mà!”

“Hứa Đào c.hế.t cũng đã c.hế.t rồi, cho dù thế nào cũng không được đánh Kiều Kiều.”

Ba tôi trừng mắt.

Hứa Kiều dường như bị một bạt tai kia đánh cho choáng ngợp.

Chị ta nhìn mẹ tôi, một lúc lâu sau, đột nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào nhưng ác ý.

Giống như cánh hoa ngâm trong nọc độc.

“Mẹ, mẹ quên rồi sao? Khi đó con còn nhỏ tuổi, không biết gì hết, chuyện Hứa Đào hại c.hế.t em trai, còn là chính miệng mẹ nói cho con biết mà.”

Hứa Trạch giận tím mặt: “Hứa Kiều! Sao chị lại dám nói chuyện với mẹ như vậy!”

Bọn họ đứng thành đôi, mặt đối mặt với nhau, hai phe khác biệt rõ ràng.

Trong căn phòng nhỏ hẹp của tôi, cãi nhau vì cái c.hế.t của tôi, đổ lỗi cho nhau.

Tôi lơ lửng trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn tất cả.

Cho đến khi tiếng chuông cửa reo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.