Trở Về Với Cát Bụi

Chương 5



Chương 5:

Người đàn ông kia đã c.ưỡ.ng h.iếp tôi, g.iế.t tôi, cắt xén tôi, còn lấy điện thoại của tôi.

Hứa Trạch không ý thức được chuyện này.

Nó chỉ lạnh mặt nói với ba: “Con gọi mà Hứa Đào cũng cũng không chịu nghe, chỉ để bạn trai chị ta nói cho con biết, chị ta mắng cả nhà mình ghê tởm.”

Ba tôi tức giận.

Vỗ bàn mắng tôi là súc vật.

Dường như những người làm kinh doanh đều tương đối mê tín dị đoan.

Ông ấy thích Hứa Kiều, là bởi vì sau khi chị ta sinh ra, công việc làm ăn của ông ấy phát triển nhanh chóng, tài sản tăng gấp mấy lần trong hai năm.

Sau đó, sau khi tôi được sinh ra, công ty của ông ấy gặp khủng hoảng, suýt nữa phá sản.

Vậy nên ông ấy chán ghét tôi, cảm thấy tôi rất xúi quẩy, cũng là hợp tình hợp lý.

Ba tôi là người nắm giữ tài chính trong gia đình.

Cho nên, Hứa Kiều có thể học ở trường đại học liên doanh với nước ngoài, học phí hơn mười vạn một năm.

Hứa Trạch có thể học thêm với 700 tệ trên một giờ học.

Mà tôi, học đại học hạng nhất ở một thành phố, chi phí sinh hoạt hàng tháng là 1200 nhân dân tệ.

Mấy ngày nay, tôi ở lại trong ngôi nhà này.

Lạnh lùng quan sát cuộc sống đời thường của bọn họ.

Nhìn mẹ tôi gọi điện thoại cho Hứa Kiều, hỏi chị ta muốn ăn gì khi về nhà.

Hứa Kiều làm nũng nói, muốn ăn hải sản.

Lúc mẹ tôi đi chợ mua đồ vào buổi sáng, tình cờ đụng phải hàng xóm thời thơ ấu của chúng tôi, dẫn theo con gái Mạnh Mộng ra ngoài mua đồ ăn.

Mạnh Mộng và tôi là bạn học từ nhỏ đến lớn, sau đó lại làm cùng một công ty.

Không phải là người bạn thân thiết lắm, nhưng ít nhất cũng xem như quen thuộc.

Mẹ tôi ngưỡng mộ nói: “Con gái như Mạnh Mộng thật ngoan, vừa mới về đã phụ giúp bà mua đồ ăn, xách rau. Không giống Hứa Đào nhà tôi, không hiểu chuyện, chị gái nó lấy chồng cũng không về nhà, còn tìm bạn trai đến mắng chúng tôi.”

“Hả?”

Mạnh Mộng hơi kinh ngạc. “Hứa Đào không có bạn trai đâu dì.”

Mẹ tôi ngẩn người, nhìn cô ấy.

“Cô ấy ở phòng thị trường bên cạnh, lúc nào cũng bận rộn muốn c.hế.t, làm gì có thời gian kiếm bạn trai.”

Cô ấy nói: “Với lại, Hứa Đào cũng rất quan tâm đến dì, tháng trước phát tiền thưởng, cháu cùng cô ấy đi dạo phố, cô ấy còn mua một cái vòng vàng, nói là chờ chị gái cô ấy lấy chồng, sẽ về nhà tặng cho dì.”

Vẻ mặt hoang mang lúng túng chỉ lóe lên trên mặt mẹ tôi, rồi nhanh chóng biến thành sự lạnh lùng mỉa mai mà tôi quen thuộc.

Bà ấy nói: “Hứa Đào ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng biểu hiện tốt, cháu không biết thái độ của nó ở nhà ra sao đâu.”

Thấy vậy, Mạnh Mộng và mẹ cô ấy cũng không thể nói gì thêm nữa, khách sáo tạm biệt.

Mẹ tôi mua rất nhiều hải sản mà Hứa Kiều thích ăn, mang theo hai túi lớn về nhà.

Khi về tới cửa, bà ấy định lấy chìa khóa ra mở cửa thì điện thoại reo lên.

Đó là số điện thoại của tôi.

“Bà Triệu Tố phải không? Chúng tôi bắt được nghi phạm trong một vụ án g.iế.t người hàng loạt ác tính, lục soát được chiếc điện thoại này từ trên người anh ta, xem tên lưu trong danh bạ, chắc hẳn bà là mẹ của chủ sở hữu.”

“Nghi phạm đã khai báo địa điểm chôn xác, có thể phiền bà và người nhà tới Chu Thành một chuyến không?”

Trong tuổi dậy thì nổi loạn và cực đoan nhất của mình, tôi đã rất nhiều lần đau khổ nghĩ.

Nếu.

Tôi c.hế.t đi.

Liệu họ có hối hận không?

Mẹ của tôi, có rơi giọt nước mắt nào vì tôi không?

Hiện giờ, cuối cùng thì tôi cũng biết rồi.

Cảnh sát vừa nói xong.

Bà ấy thản nhiên đáp một tiếng: “Ờ.”

Sau đó cúp máy.

Giống như không có gì chuyện xảy ra, bà ấy mở cửa vào nhà, đổ hải sản ra, bắt đầu sơ chế tôm cua.

Có lẽ do sơ ý, gai tôm đâm vào ngón tay bà ấy.

Bà ấy giơ ngón tay bị thương lên, đi ra phòng khách để lấy hộp thuốc.

Lúc này Hứa Trạch đẩy cửa tiến vào.

Nó vội vàng hốt hoảng, bất đắc dĩ nhìn bà ấy, môi run rẩy: “Mẹ, Hứa Đào…”

“À, vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại lừa đảo, nói Hứa Đào đã c.hế.t.”

Mẹ tôi vừa cúi đầu tìm băng cá nhân, vừa nói:

“Đùa cái gì chứ, cuộc sống Hứa Đào tự do thoải mái hơn ai hết, mấy kẻ lừa đảo này trước khi gọi điện thoại không tìm hiểu hay gì.”

“Mẹ, đó không phải cuộc điện thoại lừa đảo… Hứa Đào c.hế.t thật rồi.”

Hứa Trạch đau lòng nói: “Cảnh sát gọi cho con và ba, ba đang lái xe về nhà.”

Động tác của mẹ tôi thoáng cái dừng lại.

Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Trạch.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, leo qua những nếp nhăn ở dưới đuôi mắt bà ấy, ngã vào đôi mắt luôn lạnh lùng nhìn tôi.

Vẻ mặt không rõ ràng này, vẫn duy trì cho đến khi bọn họ ngồi trên tàu cao tốc, đi tới đồn cảnh sát cách xa ngàn dặm.

Mẹ tôi không phải là người ít nói, nhưng suốt chặng đường bà ấy lại yên lặng đến kì lạ.

Hứa Kiều cầm tay bà ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, người c.hế.t không thể sống lại, Đào Đào cũng không hi vọng nhìn thấy mẹ thế này đâu.”

Lần đầu tiên, mẹ tôi bỏ qua lời nói của con gái cả thân yêu của mình.

Hờ hững rút tay ra.

Hứa Kiều cứng đờ, trong mắt hiện ra vẻ đau lòng không chịu nổi.

Bước vào đồn cảnh sát.

Hai người cảnh sát tiếp bọn họ.

Người lớn tuổi hơn một chút trấn an mẹ tôi vài câu trước, sau đó mới nói cho bà ấy biết đã tìm được thi thể của tôi.

“Chúng tôi đã khâu lại nhiều nhất có thể, nhưng một số chi vụn đã bị nghi phạm lấy đi. Căn cứ vào lời khai của anh ta, có thể là…”

Nói đến đây, lời nói của anh bỗng nhiên dừng lại, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng.

Mẹ tôi ngước mắt lên nhìn anh, nói ra câu đầu tiên: “Có thể là cái gì?”

“Có thể… đã bị nấu lên ăn.”

Mẹ tôi gật đầu.

Có lẽ biểu hiện của bà ấy bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của cảnh sát.

Đến nỗi, trong lúc đi, anh cảnh sát trẻ quay lại nhìn bà ấy hai lần.

Các bộ phận trên thi thể của tôi đã được làm sạch và khâu lại với nhau.

Nhưng do lúc còn sống đã bị t.ra t.ấn, khuôn mặt và ngũ quan đều đã trở nên biến dạng, tứ chi cũng sưng phù.

Mùi của th.i th.ể thật sự không dễ ngửi.

Giây tiếp theo sau khi nhìn thấy tôi, Hứa Kiều không nhịn được mà che miệng lại, xoay người chạy ra ngoài, vịn vào tường nôn thốc nôn tháo.

“Nghi phạm Tề Bắc, hai năm nay lang thang ở Chu Thành, phạm ba vụ thảm án g.iế.t người phân xác.”

“Anh ta chuyên chọn phụ nữ trẻ sống một mình trong thành phố, trước khi xuống tay còn theo dõi họ một thời gian để đảm bảo không bị người khác phát hiện.”

“Nhưng lần này thi thể của nạn nhân Hứa Đào không bị chôn sâu, mấy ngày trước Chu Thành có mưa, bị nước mưa cuốn ra.”

“Có người vào rừng hái mộc nhĩ, phát hiện cô ấy.”

Tôi nhớ ra rồi.

Lí do tôi cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông kia có chút quen thuộc.

Khoảng một tháng trước, tôi đã từng gặp hắn gần công ty.

Chiều hôm đó, Chu Thành có mưa phùn.

Tôi bước ra khỏi tòa nhà công ty, mẹ tôi gọi điện thoại đến, nói một tháng sau Hứa Kiều tổ chức hôn lễ.

Bà ấy ra lệnh cho tôi về nhà.

Tôi nhịn không được mà bật cười: “Con ở bên ngoài nửa năm, cả nhà không có một ai liên lạc với con, bây giờ dựa vào cái gì mà bảo con trở về?”

Mẹ tôi nổi giận đùng đùng: “Hứa Đào, mày đừng có không biết tốt xấu! Đây cũng là nhà của mày mà!”

Đây cũng là nhà của tôi sao?

Là mỗi lần trở về chỉ có thể ngủ trên một cái giường nhỏ đặt bên cạnh đàn piano của Hứa Kiều.

Là tôi cố ý gắp miếng cánh gà cuối cùng trên đĩa, ba tôi liền đ.ập đũa mắng tôi là đồ mất dạy.

Là khi tôi đến kì kinh nguyệt làm bẩn bộ ghế sofa, mẹ tôi ghét bỏ nhìn thoáng qua, để tôi tự mình lau dọn.

Nhà là như thế này ư.

“Mẹ, con không có nhà.”

Tôi cười, nói xong liền tắt máy.

Trong màn mưa cách đó vài bước chân.

Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng đó, khuôn mặt có chút mơ hồ.

Hai bên nhìn nhau trong nháy mắt, hắn thấy không tự nhiên mà xoay đầu đi.

Chỉ là lúc ấy trong lòng bị cảm xúc chua xót nào đó lấp đầy, không rảnh bận tâm đến sự dị thường của người qua đường.

Cho nên.

Hắn đã theo dõi tôi từ lâu rồi.

Và sau khi nghe tôi và mẹ tôi cãi nhau, hắn nhận ra rằng tôi là mục tiêu có thể xuống tay.

Nỗi đau đêm đó dường như quay trở lại.

Lần này, nó giáng xuống linh hồn nhẹ nhàng của tôi.

Tôi cuộn tròn trong không trung, cả người giống như một quả bóng bị thủng lỗ chỗ.

Đau quá.

Đau hơn cả đêm đó.

Nhưng tôi vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt của mẹ tôi.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn đang tìm kiếm.

Bà ấy có hối hận hay không?

Có buồn hay không?

Có một trên một trăm phần thương xót nào hay không?

Dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, mẹ tôi đã đi gặp tên hung thủ kia.

Cảnh sát nói động cơ gây án của hắn rất đơn giản và rõ ràng, chính là vì bạn gái cũ đã đá hắn để sa vào vòng tay của một người đàn ông giàu có.

Đối phương còn gài bẫy, khiến hắn lấy hết tài sản ra bồi thường.

Kể từ đó, hắn bắt đầu phát điên.

Mấy người mà hắn xuống tay, ít nhiều cũng có vài phần tương tự như bạn gái cũ của hắn.

Cách một tấm kính.

Phòng thẩm vấn được bật sáng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tôi, bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Dường như biết mình không còn đường sống.

Hắn cũng muốn người khác đau khổ như hắn.

Trước mặt mẹ tôi, hắn bắt đầu kể lại các chi tiết trước khi tôi c.hế.t.

“Không cẩn thận để cho cô ta lấy được điện thoại, còn gọi đi, cũng may đối phương tắt máy.”

“Là gọi cho bà à?”

“Con gái bà lúc khóc đẹp lắm đấy, cũng giống như con khốn kia. Cho nên, tôi đã lột mặt cô ta ra.”

“Cô ta đau đến mức không chảy ra được nước mắt, còn đang gọi mẹ.”

Cảnh sát lớn tiếng quát: “Đủ rồi! Không được kích động người nhà nạn nhân!”

Mẹ tôi đứng trước cửa kính.

Sống lưng vẫn thẳng tắp, nhìn chằm chằm hung thủ.

Bà ấy không nói gì, cũng không rơi nước mắt.

Tôi bay đến, mặt đối mặt với bà ấy.

Bà ấy không thể nhìn thấy tôi.

Cũng không thể nghe thấy tôi.

Tôi nói: “Mẹ, con hận mẹ.”

Đêm hôm đó.

Cái đêm bị x.âm h.ạ.i, sau đó còn bị cắ.t xé.n khi vẫn còn ý thức.

Tôi cảm nhận được nỗi đau cực hạn mà nhân loại có thể chịu đựng được.

M.á.u tuôn ra, nhuộm đỏ hoàn toàn tầm nhìn của tôi.

Trong cổ họng phát ra tiếng đau đớn tuyệt vọng.

Tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.

Những chiếc lá khô rơi xuống.

Nấm mọc trên gỗ ẩm.

Vô số tiếng ồn hợp tấu thành tiếng trống, vang lên bên tai tôi.

Đinh tai nhức óc.

Tôi liên tục gọi.

Mẹ.

Mẹ ơi.

“Mẹ, con đau quá.”

“Cứu con với, mẹ ơi, cứu con…”

Khi con người tuyệt vọng bất lực nhất, sẽ gọi tên những người họ yêu nhất.

Kì vọng có thể có một phép lạ xảy ra.

Nhưng, không có.

Mẹ đang nằm trên chiếc giường lớn ấm áp của mình ở nhà và có một giấc mơ đẹp.

Mơ thấy con gái cả yêu dấu của mẹ, Hứa Kiều, kết hôn và sống một cuộc đời hạnh phúc.

Cô gái mà Hứa Trạch đang theo đuổi có sự nghiệp ổn định, nó được học một trường đại học rất tốt.

Chuyên ngành phổ biến, sau khi tốt nghiệp thì có một công việc tốt.

Trong giấc mơ của mẹ, không bao giờ có con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.