Đêm Không Ngủ

Nhẫn



Chương 4: Nhẫn

Tôi và Lục Dịch Thành rất nhanh đã đi xa.

Sau khi lên xe, tôi cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời, dựa vào ghế.

Người đàn ông như Lục Dịch Thành, rất khó để người khác không thích anh ấy.

Mấy ngày này tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và tự tại.

Chỉ là, chúng tôi không phải là người cùng một con đường.

Mấy lời Triệu Lẫm An nói lúc tối cũng đã nhắc nhở tôi không ít.

Nếu như Lục Dịch Thành với tôi ở bên nhau, về sau anh ấy sẽ bị mặc định rằng triệt để rút lui, không có quyền lực tranh giành Lục thị.

Chỉ có thể làm một công tử giàu có nhàn rỗi lắm chuyện.

“Hay là anh nên nghe lời trưởng bối trong nhà đi, tìm một người môn đăng hộ đối để lấy làm vợ.”

Một số chuyện của Lục Dịch Thành, Trần Hi cũng đã nói cho tôi biết.

Trưởng bối Lục gia muốn anh ấy liên hôn, nhưng bị anh ấy từ chối rồi.

Vì thế mà ông cụ Lục tức giận vô cùng, còn đánh mắng anh một trận.

“Tìm một người vợ môn đăng hộ đối?”

Lục Dịch Thành cười nhẹ một tiếng:

“Nam Kiều, nếu như tôi là người đàn ông như vậy thì đã không đợi đến bây giờ.”

“Tôi giống như Trần Lương Châu vậy, chỉ thích cưới người tôi yêu về làm vợ.”

“Lục Dịch Thành… tôi xin lỗi.”

Có lẽ trước đây, tôi không nên dễ dàng đồng ý thử qua lại với anh.

Buổi tối càng không nên uống nhiều rượu, đón nhận nụ hôn của anh.

“Nam Kiều, em nói xin lỗi tôi làm cái gì?”

Lục Dịch Thành cười, nhưng trong ý cười lại có chút chán nản.

“Khiến em nghĩ như vậy, lẽ ra tôi là người xin lỗi mới phải.”

“Chỉ là, Nam Kiều…”

Anh vuốt nhẹ mái tóc của tôi: “Tôi hi vọng em có thể suy nghĩ kĩ một chút. Trước hết mấy ngày tới, chúng ta tạm thời không gặp nhau. Nếu như sau đó, em vẫn nghĩ như vậy thì anh tôn trọng quyết định của em, có được không?”

Nhìn ánh mắt anh lúc này, lời từ chối tôi không có cách nào thốt lên được.

Tôi gật gật đầu: “Vâng.”

Lúc này Lục Dịch Thành mới cười trêu ghẹo: “Nam Kiều.”

“Vâng?”

Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, đặt lên cơ bụng rắn chắc qua lớp áo sơ mi.

“Em còn chưa xem qua nó, cho nên, đừng chia tay vội.”

Tôi sững sờ một lúc lâu.

Anh cũng thả tay ra.

Ánh mắt vẫn sáng như vậy, ôn nhu nói: “Đi đi, anh nhìn em lên lầu.”

Từ thang máy bước ra, tôi đi thẳng đến cửa, ấn vân tay, theo thói quen bước vào nhà tiện tay vứt chìa khóa lên tủ giày.

Vừa xoay người một cái liền nhận ra được sự khác thường.

Bật công tắc điện phòng khách lên, gam màu ấm bao trùm lấy toàn bộ căn phòng.

Tôi đứng thẳng người một cách cứng ngắc khi nhìn thấy Triệu Lẫm An.

Anh ta ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trên tay kẹp điếu thuốc đang cháy. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, không biết anh ta đã đến đây bao lâu rồi.

Tôi quay người muốn chạy nhưng Triệu Lẫm An lại mở miệng trước:

“Nam Kiều, em biết mà, sự kiên nhẫn của anh có hạn.”

Tôi không nói gì, vặn khóa cửa muốn xông ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài được một bước thì Triệu Lẫm An đã nắm lấy cổ tay của tôi kéo vào.

Cửa nhà một lần nữa bị đóng lại.

Anh ta khẽ chau mày, ánh mắt giận dữ, ép tôi ở sau cánh cửa: “Nam Kiều.”

“Triệu Lẫm An, tôi cảm thấy bản thân đã nói rất rõ rồi.”

“Ngày anh bay ra nước ngoài ở cùng với cô ta, chúng ta đã kết thúc rồi.”

Tôi tự cười chế giễu, bình tĩnh nói với anh ta:

“Triệu Lẫm An, thực ra anh cũng biết rõ ràng, tôi không hề giận hờn gì hết, là thật sự hạ quyết tâm rồi.”

“Giữa anh và Trương Ninh không có gì hết. Em từng nghĩ qua chưa, nếu như giữa anh và cô ta có gì đó thì ba năm trước anh với em đã không ở bên nhau.”

Triệu Lẫm An từ một người không thích giải thích.

Lại nói ra những lời như vậy, cũng thật là hiếm.

Nếu như là trước đây, anh ta sẽ chỉ giải thích qua loa vài câu, cũng đủ đến khiến tôi mừng phát khóc.

Chỉ là hiện tại, nghe mấy lời này, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Ba năm trước khi tôi và anh ta ở bên nhau, lẽ nào không phải là vì Trương Ninh ra nước ngoài lấy chồng sao?

“Anh không cần giải thích cho tôi mấy cái này. Chuyện riêng của anh, không liên quan gì đến tôi.”

“Nam Kiều.”

Triệu Lẫm An dường như có chút mệt mỏi, đưa tay lên day trán.

Giọng nói cũng trầm đi vài phần: “Đừng làm loạn với anh nữa, có được không?”

Tôi nên giải thích với anh ta thế nào đây, tôi đang không làm loạn gì hết. Lúc này trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài trước có được không?”

“Tôi muốn em quay về cùng với tôi.”

“Anh Triệu, tôi sẽ không quay về đó nữa.”

Tôi cau mày, dùng lực đẩy anh ta ra:

“Ngày đó đám bạn của anh nói với tôi, đi thì dễ, quay về khó hơn lên trời. Nhưng tôi vẫn quyết định ra đi. Bởi vì giây phút đó, tôi đã thề sẽ không ngu ngốc bước chân vào căn biệt thự đó một lần nào nữa.”

“Nam Kiều, anh biết đêm đó bọn họ có chút quá đáng, đã khiến em phải chịu ủy khuất rồi, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

“Triệu Lẫm An.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Anh không cần cho tôi một câu trả lời nào hết. Thật ra, tôi cũng không hận bọn họ, bởi vì thái độ bọn họ đối với tôi chẳng qua là dựa vào thái độ anh đối với tôi như thế nào mà thôi. Cho nên, anh sẽ trả lời tôi như thế nào đây.”

“Nam Kiều.”

Triệu Lẫm An đột nhiên ngắt lời của tôi.

Anh ta cụp mắt nhìn xuống, vô cùng dịu dàng vuốt nhẹ cằm của tôi: “Chúng ta đính hôn đi.”

“Chiếc nhẫn này anh mua ở nước ngoài, vốn muốn tặng nó cho em. Bây giờ lấy tạm làm nhẫn cầu hôn trước, có được không?”

Anh ta lấy từ túi áo ra một hộp nhung đỏ. Những viên kim cương đính trên đó ít nhất cũng phải 20 cara.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hồng kia.

Là hình dáng và màu sắc tôi thích nhất.

Tôi đã nằm mơ vô số lần hình dáng Triệu Lẫm An cầu hôn tôi.

Nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ, tôi và anh ta sẽ không bao giờ đi đến bước này.

“Anh biết em thích màu hồng nhất.”

Giọng nói của Triệu Lẫm An trầm thấp quyến rũ nhưng cũng chứa đầy vẻ bối rối. Không biết từ lúc nào, anh ta càng ngày càng tiến lại gần. Thậm chí hơi thở cũng vương vấn ngay bên người.

“Kiều Kiều, cùng anh về nhà đi.”

Triệu Lẫm An một bên ôm lấy eo của tôi, một bên hôn nhẹ lên tai:

“Mấy ngày nay em không ở nhà, Antony cũng rất nhớ em.”

Antony là con chó Triệu Lẫm An nuôi, cũng kiêu ngạo và khó gần giống như anh ta.

Nhưng nó lại rất thân với tôi.

Ngày tôi chuyển ra khỏi căn biệt thự của Triệu Lẫm An, Antony lo đến mức cuống cuồng chân lên, kêu liên tục.

Ai mà nghĩ tới, chỉ có nó là không nỡ để tôi đi.

“Tối nay em về với anh, chắc nó sẽ vui lắm…”

Lúc nụ hôn của Triệu Lẫm An sắp đến gần thì tôi dùng sức đẩy mạnh ra.

“Triệu Lẫm An.”

Tôi đưa tay lên hận không thể lau sạch chỗ anh ta chạm vào.

“Cút ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!”

Có lẽ do dáng vẻ hiện tại của tôi có chút đáng sợ, đôi mắt đỏ hoe, cả người run rẩy nên Triệu Lẫm An không tiếp tục kích động tinh thần của tôi nữa.

Anh ta lùi một bước, nhìn sâu trong mắt tôi, giờ nó chỉ còn là một cỗ âm u.

Sau khi anh ta rời đi, tôi không còn quan tâm điều gì khác, nhanh chóng xóa vân tay của anh ta đi, đổi luôn cả mật khẩu cửa.

Khoảnh khắc khóa cửa lại, cả người tôi buông lơi dựa cả người vào cửa.

Nhưng chuông cửa lại reo lên một lần nữa.

Giọng nói lo lắng của Lục Dịch Thành vang lên: “Nam Kiều, Nam Kiều, em có ở trong đó không?”

Tôi ngồi trên thảm, cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Giọng Lục Dịch Thành ngày càng gấp gáp, tiếng đập cửa ngày càng lớn:

“Nam Kiều, em ổn chứ? Xảy ra chuyện gì vậy? Em không lên tiếng thì anh đạp cửa….”

Tôi đứng dậy mở cửa ra.

“Nam Kiều…”

Giây phút mở cửa ra, Lục Dịch Thành liền ôm lấy tôi: “Em không sao chứ?”

“ Hắn có làm em bị thương không?” Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói run run.

“Lục Dịch Thành…”

Tôi vươn tay ôm anh thật chặt: “Đêm nay anh ở bên em có được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.