Đêm tối ở ban công, tình đầy nồng ý.
“Lục Dịch Thành… anh đủ rồi đấy.”
Tôi đẩy nhẹ người trước mặt, rồi cau mày: “Son của tôi bị lem hết rồi.”
“Để tôi xem xem?”
Lục Dịch Thành cúi đầu, nâng mặt tôi lên, đôi môi căng mọng sớm đã bị sưng tấy, son môi thì lem hết ra ngoài.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, cẩn thận giúp tôi lau đi vết lem.
Chỉ là đang lau, anh lại cúi đầu hôn lên môi.
“LỤC DỊCH THÀNH…”
Triệu Lẫm An nghe rõ giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ.
Giọng nói yêu kiều mà vui tai, nó đã từng thuộc về anh ta.
Nhưng giờ khắc này, chủ nhân của nó lại hét tên người đàn ông khác.
Không ngờ là tên thiếu gia nhà họ Lục mà anh ta từng đối phó.
Trong đêm xuân, chiếc váy đỏ thẫm của Nam Kiều gợn sóng, bồng bềnh sóng cùng chiếc quần tây của người đàn ông.
Cô giống như một miếng bánh gạo trắng nõn mềm mại được trang trí bằng những quả anh đào tươi.
Ngọt tan trong miệng.
Anh ta cảm giác như tài sản riêng của mình bỗng nhiên bị người khác cướp mất.
Sự ghen tị và tức giận bùng lên trước mắt.
Triệu Lẫm An cuộn chặt nắm đấm, đôi mắt tối sầm lại, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo.
“Nam Kiều.”
Thanh âm có chút âm u, gọi tên cô.
Nụ hôn của hai người đột nhiên bị ngắt quãng, lúc đầu có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh như thường.
Lúc quay người lại, ánh mắt không càn rỡ thì cũng có chút tùy ý nhìn anh ta.
Sau đó, anh ta nhìn gương mặt mà anh ta ghét nhất, lộ ra một nụ cười khiến anh ta tức đến sôi máu.
“Triệu Lẫm An, anh bị điên à, lại đi nhìn lén người khác hôn nhau.”
Triệu Lẫm An không thèm nhìn Lục Dịch Thành đến một cái. Đôi mắt luôn thờ ơ vô cảm, lúc này lại ánh lên vẻ âm u tăm tối.
Anh ta trực tiếp đi đến trước mặt tôi, nhìn vết lem của son, đồng tử đột nhiên co rút lại.
“Nam Kiều.”
Tôi bình tĩnh quay đầu lại nhìn anh ta, trong vô thức, ngón tay vẫn còn hơi run.
Người từng yêu sâu đậm, trái tim sao có thể ch*t lặng trong một thời gian ngắn được.
Anh ta đã từng là tất cả trong trái tim tôi.
Tôi từng yêu anh ta đến mức tôi sẽ không thể sống được nếu thiếu anh.
Nhưng bây giờ, tôi đứng bên cạnh một người đàn ông khác.
Bị anh ta chứng kiến cảnh chúng tôi hôn nhau điên dại.
Không biết Triệu Lẫm An sẽ cảm thấy thế nào.
Nhưng không thể so với đêm đó, khi anh ta bước đi không ngoảnh lại, bỏ tôi lại ở đó.
Sự đau khổ tuyệt vọng của tôi lúc đó, giống như một vết thương bị rách toạc ra.
Tôi nghĩ rằng lúc này tôi có thể trả thù anh ta.
Nhưng không.
Trong ánh mắt của Triệu Lẫm An, tôi cảm thấy bản thân giống như một con hề.
Mặc dù tôi chưa từng nghĩ đến sẽ dùng một người đàn ông khác để chọc tức anh ta.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng trong mắt, trong trái tim anh ta, tôi chính là người nực cười như vậy.
Chỉ thích làm mấy trò không ra gì.
Tôi cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào anh ta nữa.
“Lục Dịch Thành, tôi có chút lạnh, chúng ta đi về đi.”
“Được.”
Anh càng ôm tôi chặt hơn rồi đi vòng qua Triệu Lẫm An.
Nhưng cổ tay tôi bị nắm lấy.
Ngón tay thon dài, có lực, nắm chặt lấy cổ tay của tôi, lực tay gần như muốn nghiền nát.
Tôi không thể không dừng bước chân.
Lục Dịch Thành trước giờ luôn có chút ngả ngớn, giờ sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Triệu Lẫm An, ý gì đây?”
Anh nắm chặt lấy cổ tay của Triệu Lẫm An, muốn anh ta buông tay tôi ra.
Nhưng Triệu Lẫm An nhất quyết không nương tay, trong mắt có chút mỉa mai, chậm rãi nói:
“Lục Dịch Thành, tôi khuyên cậu nên về nhà học cách lấy lòng ba mình đi.”
“Thay vì dành thời gian cho phụ nữ, không bằng tìm cách để được chia miếng bánh từ Lục thị đi.”
Trên thực tế, cảm xúc của anh chưa bao giờ thất thường như này cả.
Cũng ít khi có góc cạnh khắc nghiệt như vậy.
Nhưng tính cách Lục Dịch Thành trước giờ luôn kiêu ngạo càn rỡ, sao lại tức giận đến vậy?
Tôi thấy sắc mặt của Lục Dịch Thành ngày càng khó coi, không khỏi lo lắng.
Lỡ như anh ấy xúc động không nhịn được mà đánh người, thì kết cục cũng không tốt cho lắm.
Nhưng đột nhiên Lục Dịch Thành lại cười nhẹ một tiếng:
“Triệu Lẫm An, lần này bị đuối, cậu không chịu nổi sao?”
“Chẳng trách lại nói lắm lời như vậy.”
“Nhưng cũng không sao, tôi với Nam Kiều đang yêu nhau, về sau ngày nào cũng hẹn hò, cậu nhìn thêm vài lần thì sẽ quen thôi.”
“Đang yêu nhau?”
Ánh mắt Triệu Lẫm An nhất thời lạnh đi.
“Nam Kiều, em nói đi, em và anh ta, bây giờ là mối quan hệ gì?”
“Lục Dịch Thành nói không sai, tôi và anh ấy đang qua lại, cũng xác định cách đây không lâu.”
Tôi hít sâu, vùng tay ra: “Anh Triệu, xin anh hãy bỏ tay tôi ra.”
Đôi mắt anh ta nhìn tôi chằm chằm nhưng cũng dần buông lỏng.
Tôi không nhìn anh ta nữa, nhẹ giọng gọi Lục Dịch Thành: “Chúng ta quay về đi, muộn rồi.”
Lục Dịch Thành nắm lấy cổ tay của tôi, có chút đau lòng xoa xoa vài cái rồi kéo tôi vào lòng: “Được, chúng ta về nhà.”
Triệu Lẫm An không cản lại.
Cũng không nói lời nào.