Ta cũng không hay đến mấy chỗ ồn ào, mấy buổi tụ họp của tiểu thư phu nhân trong kinh đô tránh được ta sẽ tránh.
Chi Nhi thấy ta tâm tình phiền muộn, thai nhi đã ổn định, liền dỗ dành ta đến tửu lầu Phương Kỳ thử món ăn mới.
Cũng thật trùng hợp.
Ta ngồi sát cửa sổ, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Bùi Hoài.
Rèm xe ngựa được nhấc lên, một đứa trẻ tung tăng nhảy xuống xe ngựa, miệng gọi “Phụ thân”.
Bùi Hoài mỉm cười ôm đứa bé vào lòng, không sợ thằng bé sẽ làm bẩn quần áo, rất khó tưởng tượng ra đây là một người sẽ tắm gội thay quần áo vì bị ca ca làm bẩn góc áo ở luyện võ trường.
Rồi sau đó một người phụ nữ xuống xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh này.
Phụ từ tử hiếu.
Bọn họ mới giống người một nhà.
Mà ta, chỉ là một tên trộm cướp đi Bùi Hoài mà thôi.
Tim ta đột nhiên thắt lại.
“Phu nhân, phu nhân, người không sao chứ, tiểu thư!”
Mãi đến khi Chi Nhi lo lắng gọi ta mới hoàn hồn.
Ta ghé mắt nhìn em ấy, lại nhìn thấy em ấy nước mắt đầy mặt.
“Tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc…”
Khóc?
Khóc cái gì.
Ta không làm gì sai cả, sao ta lại khóc…
Nhưng ta đưa tay chạm lên mặt, đầu ngón tay lạnh lẽo.
“Tiểu thư, chúng ta về Thẩm gia được không, chúng ta nói cho lão phu nhân…”
“Không!”
Ta từ chối không chút do dự.
Đích tỷ tuy là Hoàng Hậu, nhưng bốn bề đều bị thù địch, mẫu thân vốn đã làm lụng vất vả, lúc này không thể lại phiền lòng vì chuyện của ta, thân thể bà ấy sao chịu được.
Đây là chuyện của ta.
Đây là con đường ta đã chọn.
Nên đi tiếp thế nào, là chuyện ta phải tự quyết định.
Ta nhìn bóng dáng ba người họ rời đi, ánh mắt buồn bã.
“Để ta nghĩ kĩ chút đã.”
Sau khi hồi phủ ta phái người đi điều tra Yểu Nương kia.
Ta muốn xem xem Bùi Hoài sẽ vì người phụ nữ như thế nào mới có thể không màng mà phản bội lời thề của mình, lừa ta nhiều năm như vậy.
Hiệu suất làm việc của ám vệ Thẩm gia rất cao, chưa đến ba ngày ta đã biết gút mắc tình cảm của hai người này.
Thì ra người phụ nữ này lại là em gái họ của Bùi Hoài, Triệu Yểu.
Bốn năm trước Bùi lão phu nhân thấy mãi ta vẫn không có thai, liền tìm đến Yểu nương ở quê nhà, nhân lúc ta tiến cung thăm tỷ tỷ, hạ dược Bùi Hoài, hai người động phòng.
Ngày tiếp theo hắn tỉnh dậy vốn định rút kiếm gi.ết Yểu Nương, cũng là Bùi lão phu nhân đau khổ cầu xin, lấy cái chế.t ép buộc, mới làm hắn buông kiếm xuống.
Bùi lão phu nhân vốn định cho nàng ta một danh phận, nhưng Bùi Hoài không đồng ý, Bùi lão phu nhân không dám tiếp tục ép buộc hắn, chỉ để Yểu Nương sống ở Hương Sơn.
Bùi Hoài không hề từ chối.
Sau đó Yểu Nương có con, Bùi Hoài đối xử lạnh nhạt với nàng ta nhưng sẽ đến thăm con.
Một lần hai lần ba lần… cho tới hôm nay.
Chi Nhi ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, lang quân cũng do bị người ta tính kế…”
Lời này em ấy tự nói ra cũng cảm thấy chột dạ.
“Hắn chinh chiến sa trường dày dạn kinh nghiệm, đến độc dược cũng có thể kháng lại ba phần, là loại thuốc hổ báo nào mới có thể khiến hắn mất đi lý trí, huống chi lần đầu tiên là ngoài ý muốn, ba năm tiếp theo thì sao, cũng như vậy sao?”
Ta cười khẽ hai tiếng, bỏ giấy viết thư vào bếp lò, trong chớp mắt, mảnh giấy trắng bén lửa, chỉ còn lại một đống tro tàn.
“Chỉ là hắn cũng muốn mà thôi.”
Có thể là muốn có con.
Có thể là người phụ nữ kia thực sự mỹ lệ vô song.
Hắn thuận thế mà làm thôi.