Hết Duyên

Chương 3



Chương 3:

Ta gặp Bùi Hoài vào năm thứ hai sau khi xuyên qua nhiệm vụ lính mới của ta chỉ có một chính là hỗ trợ đích tỷ phong hậu.

Ta mới đến dù được sủng ái thế nào thì lòng vẫn vô cùng hoảng sợ, rất sợ vừa lơ đãng đã bại lộ thân phận, đã bị thời đại thờ phụng quỷ thần này coi như yêu vật mà thiêu sống.

Cha mẹ yêu ta nhưng bọn họ càng coi trọng đích tỷ tư dung tuyệt diễm, mọi thứ xuất sắc hơn.

Đích tỷ yêu ta nhưng chị ấy càng coi trọng quyền lợi có thể giúp nàng một bước lên mây.

Cho nên ta cẩn thận mọi nơi, có thể ít nói thì chắc chắn không nói nhiều.

Nhưng trong một đào hoa yến, một vị tiểu thư xưa nay luôn oán ghét đích tỷ nhiều lần mỉa mai xỉa xói vị trí Thái Tử Phi của tỷ tỷ, ta vô cùng tức giận đã đứng dậy cãi cọ với nàng ta, lại bị nàng ta đẩy xuống hồ nước.

Lần đó ta tưởng mình sắp chế.t rồi.

Nhưng ta không chế.t..t.

Là Bùi Hoài đã cứu ta.

Hắn khoác áo lông cừu lên vai ta, dăm ba câu đã khiến tiểu thư kia tức chế.t.

Chờ nàng ta đi rồi hắn quay đầu lại nhìn ta, hơi cong mắt.

“Muội muội Thẩm gia, muội không sao chứ?”

Hắn cười cực kỳ đẹp.

Đẹp hơn cả hoa đào.

Khoảnh khắc đó cõi lòng yên tĩnh của ta khẽ động.

Hắn là Bùi tiểu hầu gia, là cháu trai ruột của đương kim Hoàng Hậu, tướng mạo tuấn mỹ vô song, thân phận tôn quý không lời nào kể siết, không biết bao nhiêu nữ tử trong kinh đô trao tâm thầm mến.

Lúc ấy ta mới chỉ mười hai tuổi, mới biết yêu, thích hắn cũng không phải chuyện lạ gì.

Nhưng cũng chỉ là thích thôi.

So với Bùi Hoài ta càng muốn về nhà hơn.

Có muốn hơn thì là trước khi về nhà được nhìn hắn thêm vài lần mà thôi.

Nhìn hắn và huynh trưởng khí thế tỷ thí ở luyện võ trường, nhìn hắn đĩnh đạc bàn chuyện triều chính với đích tỷ, nhìn hắn khi thì nhíu mày, khi thì cười khẽ.

Nhưng dù là dáng vẻ nào thì cũng đều không thể phủ nhận là cực kỳ đẹp.

Ngày ấy ta đụng phải Bùi Hoài sắp rời đi.

Ta vội vàng tạ lỗi.

Hắn lại giơ tay sửa soạn lại búi tóc ta, khẽ cười hai tiếng.

“Thẩm nhị tiểu thư, muội quả thực rất khác huynh tỷ của mình.”

“Cực kỳ đáng yêu.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ liếc mắt một cái ta đã đỏ mặt.

Ánh mặt trời hôm ấy lại không thắng nổi ánh sáng trong đôi mắt hắn.

Ta để tay lên ngực tự hỏi.

“Thật sự chỉ là thích sao?”

Không phải.

Ta yêu hắn.

Ta không thể tiếp tục tự lừa bản thân nữa.

Năm ta mười sáu tuổi Bùi Hoài tới cửa cầu hôn.

“Thẩm nhị tiểu thư, ta thích nàng đã lâu, chỉ nguyện cùng nàng vượt qua vui sướng gian khổ, chỉ nguyện cùng nàng làm bạn đến bạch đầu giai lão, nàng có muốn gả cho ta không?”

Hắn đồng ý một đời một kiếp một đôi với ta, đồng ý sẽ yêu ta thương ta mãi mãi.

Sao ta có thể từ chối được chứ.

Cho nên ở ngày đích tỷ phong hậu, hệ thống hỏi ta: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, có rời khỏi thế giới này không?”

Ta từ chối.

Không một giây do dự.

Dường như hệ thống cũng đã đoán được trước câu trả lời của ta, chỉ khẽ thở dài một câu:

“Trai vào tròng trai còn gỡ được, gái vào tròng sao bước cho ra.”

Lúc ấy ta chỉ cảm thấy không phục.

Không ngờ chuyện đó thật sự xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.