Hết Duyên

Chương 7



Chương 7:

Mũi tên nhọn đâm thủng ngực hắn.

Tất nhiên không phải vết thương nhỏ.

Ngược lại còn là vết thương cực kỳ nguy hiểm.

Bùi lão phu nhân vội vàng chạy tới, nhìn thấy cả người Bùi Hoài đều là máu, khung cảnh trước mắt tối sầm lại, nhưng vẫn không quên trách ta không an phận, suốt ngày chỉ thích chạy ra ngoài.

Ta không hứng thú với việc cãi cọ với bà ta.

Lần tiếp theo ngẩng đầu lên, lại thấy được người phụ nữ đi theo phía sau bà ta.

Triệu Yểu.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, đang không ngừng lau nước mắt.

Còn lo lắng cho an nguy của Bùi Hoài hơn cả thê tử chính phòng là ta.

Nàng ta chú ý tới ánh mắt của ta, rụt bả vai theo bản năng như thể ta là mãnh thú hung ác vậy.

Bùi lão phu nhân chú ý tới hành động này, vội vàng chắn trước mặt nàng ta, sợ ta sẽ làm nàng ta bị thương.

Đây là đãi ngộ ta chưa từng được hưởng sau ngần ấy năm thành hôn.

Có lẽ là do ta bị lương tâm trỗi dậy, nhưng thật ra ta cũng không định làm khó nàng ta.

Nữ tử trong thế gian này vốn gian nan, hà tất phải khiến nhau khó xử.

Chờ sau khi sắp xếp xong chuyện của Bùi Hoài, trời đã tờ mờ sáng.

Ta chỉ cảm thấy bụng nhỏ hơi hơi co rút đau đớn, chắc là do mệt mỏi quá, uống một chén thuốc dưỡng thai xong thì ta định đi ngủ một giấc.

Nhưng mà ta không ngờ được, Bùi lão phu nhân lại gấp gáp không chờ nổi như vậy.

Không chờ được đến lúc Bùi Hoài tỉnh lại, đã muốn giằng co với ta.

“Đây là biểu muội của Hoài Nhi, ta muốn nâng con bé nên làm quý thiếp.”

Ta rũ mắt, vô thức nắm chặt Kinh Thi.

Thấy ta không tỏ thái độ, bà ta không kiên nhẫn nói tiếp: “Hai người họ đã có tình ý nhiều năm, có cả một đứa con trai, trong lúc ngươi không có con nối dõi, Hoài Nhi sợ ngươi nghĩ nhiều rồi u sầu, hiện giờ ngươi đã có con, vị trí phu nhân cũng ổn định vững chắc, không thể cứ để trưởng tử hầu môn lưu lạc bên ngoài như thế được, Yểu Nương cũng không thể không có danh phận…”

Lúc này, ta mới hiểu tại sao bà ta lại sốt ruột như vậy.

Bà ta biết khi Bùi Hoài tỉnh lại nhất định sẽ không đồng ý cho Triệu Yểu vào cửa, muốn buộc ta gật đầu trước, đến lúc đó mẫu tử Triệu Yểu vào phủ, Bùi Hoài sẽ sinh lòng ngăn cách với ta, mà bà ta sẽ không phải chịu hậu quả gì.

Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn đây mà.

Quả là một kế hay.

Ta đặt Kinh Thi xuống, khẽ nói:

“Được.”

Bùi lão phu nhân sửng sốt, đến Triệu Yểu từ đầu đến cuối không mở miệng cũng ngẩng đầu nhìn ta, không ngờ ta lại đồng ý nhanh như vậy.

Dù sao ta cũng đã một mình độc chiếm Bùi Hoài nhiều năm qua như vậy rồi.

Ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt sáng ngời.

“Ta đồng ý, lão phu nhân chọn ngày để nàng vào cửa đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.