Chương 8:
Khi Bùi Hoài tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Ngày hắn tỉnh lại, ta không đến.
Triệu Yểu dẫn theo Bùi Minh Nam đi vào, nhưng rất nhanh đã bị đuổi ra ngoài.
Chi Nhi vui sướng khi người gặp hoạ, diễn tả sinh động lại cảnh kia với ta:
“Tiểu thư, người không biết đâu, lúc nhìn thấy ả, sắc mặt hầu gia cực kỳ khó coi, một tay đẩy nàng ta ngã xuống mặt đất, kêu ả cút ra khỏi Bùi gia, đại công tử khóc đến không thở nổi, hầu gia lại quát to hơn nữa, chỉ gọi tiểu thư qua…”
Nhưng lời còn chưa dứt, một bóng người đột nhiên vọt vào.
Là Bùi Hoài.
Trên người hắn còn cuốn băng vải, bên ngoài đã thấm máu, hắn lại không màng đến những thứ đó, vội vã ôm chặt ta vào lồng ngực.
“Niểu Niểu, Niểu Niểu!”
Liên tục gọi tên của ta nhưng vẫn quan tâm đến cái bụng có thai của ta mà cẩn thận nâng niu.
Ta không giãy giụa, nhẹ giọng nói: “Bùi Hoài, chàng đang run, chàng sợ cái gì vậy?”
Chỉ chốc lát đầu vai ta đã cảm nhận được một dòng nước ấm áp.
Hắn đang lặng lẽ khóc.
Giọng nói có hơi khàn khàn:
“Ta sợ nàng đi rồi, ta sợ, ta cực kỳ sợ…”
Ta xoa nhẹ hắn đầu, như là trấn an.
“Đừng sợ, ta sẽ không đi, ta còn đang mang con của chàng nữa mà.”
Hắn sửng sốt, vui sướng ngẩng đầu lên.
“Mãi mãi sao?”
Ta không biết nói dối.
Cho nên ta chỉ cười, không nói gì cả.
Ánh mắt hắn lập tức trở nên ảm đạm, đôi tay run rẩy nắm lấy đầu vai ta.
“Niểu Niểu, ta biết sai rồi, ta không nên gạt nàng, là ta hồ đồ…”
“Chàng không hồ đồ, chàng rất thông minh đấy chứ.”
Ta nhìn hắn, ý cười dịu dàng: “Chàng biết nếu ta biết được sự tồn tại của Triệu Yểu, sẽ đau lòng, nên chàng vẫn luôn gạt ta.”
Sắc mặt hắn thay đổi: “Niểu Niểu, ta…”
Ta giơ tay đặt lên môi hắn.
“Mấy năm nay chắc chàng áy náy với ta lắm nên đối xử càng ngày càng tốt với ta, lừa ta càng yêu chàng hơn, càng nhân lúc ta áy náy vì mãi vẫn không có thai, trong lúc ta uống từng bát từng bát thuốc đắng, châm cứu đến cả tay xanh tím, có phải chàng đang triền miên với nàng ta, cười nhạo ta ngu xuẩn không?”
“Chàng giấu diếm ta hơn ba năm cơ mà, một tiếng gió cũng không lọt ra ngoài, chàng thấy không, chàng thông minh lắm mà.”
Hắn đưa tay muốn ôm chặt ta, ta không trốn.
Lúc này hắn ôm rất chặt, như là muốn khảm ta vào thân thể hắn, hô hấp phả vào tai ta, hắn liên tục nói rất xin lỗi.
Nhưng ta lại ngửi được mùi hương ngọt ngào của Triệu Yểu trên người hắn.
Giờ khắc này, ta vô cùng tỉnh táo, dù rằng khoảng cách giữa ta và Bùi Hoài chỉ bằng một gang tay.
Nhưng trái tim đôi ta đã sớm thay đổi.
Hắn không còn là hắn.
Ta không còn là ta.
Thế gian này không còn tình yêu của chúng ta.
Ta dựa đầu vào vai hắn, giọng điệu nhẹ nhàng lại kiên định.
“Không cần xin lỗi ta, đây vốn là con đường ta chọn.”
“Là ta yêu sai người, tin sai người Rồi, ta là người ngu ngốc, hồ đồ nhất thiên hạ.”
“Ta nhận thua, Bùi Hoài.”
“Chúng ta hòa li đi.”