Yêu Thầm Trúc Mã

Chương 2



Chương 2:

Phương Tiêu là quan tâm nên bị loạn.

Thật ra chỉ cần anh bình tĩnh lại sẽ thấy lời tôi nói không hợp lý, có trăm ngàn chỗ hở.

Nhưng cũng không trách người ta sẽ tin, chủ yếu vì trước kia tôi là khách quen của đồn cảnh sát.

Tôi là một người bộp chộp với lòng chính nghĩa, năm lớp 3 tiểu học đã hăng hái làm việc nghĩa, gọi 110 bắt trộm; nghỉ hè năm lớp 7 tôi ra phố mua kem que, phát hiện trên lầu rơi xuống một tờ giấy.

Trên đó có một dòng chữ bằng máu — cứu tôi với!

Tôi giả làm shipper đưa đồ nhầm nhà, tìm ra số nhà, thành công báo cảnh hốt ổ bán hàng đa cấp.

Gần thi đại học, trên xe đi học thêm tôi còn bắt được tên biến thái chụp trộm dưới váy các cô gái.

Mẹ tôi lúc nào cũng than thở, bảo tôi giống hệt tính ông bố đã ch.ết của tôi, thấy chuyện bất bình là phải rút đao tương trợ.

Nhà máy bà đi làm ở tận ngoại thành, có mấy lần toàn là Phương Tiêu đến đồn cảnh sát đón tôi.

Phương Tiêu và tôi chẳng có nét nào giống nhau, trông lại trẻ măng, muốn đóng giả phụ huynh thì hơi khó, chú cảnh sát đánh giá chàng thanh niên từ đầu xuống chân: “Chú của cháu à, chú ruột à?”

“Vâng, vâng, con của ông ngoại cháu với vợ ba đấy ạ.”

Tôi bịa chuyện nên hơi cuống.

“À ờm, đàn ông bảy mươi tuổi cũng vẫn sinh con được mà, cho nên tuổi chú nhỏ của cháu kém mẹ cháu khá nhiều ạ.”

Chú cảnh sát bật cười.

Phương Tiêu một tay cắm túi, anh liếc tôi một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, trông như cười như không, nhưng không vạch trần.

Trách ai được, có trách thì trách anh dậy thì quá thành công.

Mới cấp ba đã 1m83!

Rõ ràng là cùng lứa với tôi, chỉ cần không mặc đồng phục trường thì trông chả khác gì phụ huynh của tôi cả.

Lúc tiễn tôi về, chú cảnh sát phê bình Phương Tiêu: “Cậu làm cha chú thì phải dạy bảo cháu nó cẩn thận. Cô bé rất dũng cảm, nhưng còn nhỏ, lỡ có chuyện gì thì sao? Còn cháu gái, lần sau có thể chụp ảnh đối tượng nghi ngờ trước, chờ tới trạm kế thì tìm bọn chú.”

Tôi sợ bị lộ, tay níu lấy góc áo sơ mi của Phương Tiêu.

Hành động này được lòng anh, Phương Tiêu ra vẻ tự nhiên tiếp thu lời dạy.

“Vâng, do tôi không dạy tốt, tôi sẽ tự kiểm điểm.”

Trên đường về, anh lạnh lùng dạy dỗ tôi.

“Tự mình không biết bản thân được mấy cân mấy lượng à? Sắp thi đại học rồi, may lần này em gặp phải một đứa vô dụng, lỡ gặp phải đứa biến thái nào giấu dao trên người thì sao? Em còn muốn thi đại học không hả?”

Kỳ thật tôi cũng hơi sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhưng vẫn cứng miệng: “Sợ gì, trên xe có bao nhiêu người đang nhìn cơ mà.”

Anh tức đến độ lấy ngón tay dí vào đầu tôi: “Người nào mà chẳng ích kỷ, gặp nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên là chạy trốn, không thì khi ấy…”

Máu nóng anh bốc lên đầu nên cũng quá lời.

Nhưng anh lập tức dừng lại, có chút xấu hổ quay đi.

Tôi biết anh muốn nói gì.

Anh muốn nói, không thì khi ấy bố em xảy chuyện, sao không có ai chịu xuống cứu ông ấy.

4.

Bố tôi là cảnh sát, biệt hiệu Đường La Oa.

Bởi vì ông có cái giọng to như tiếng cồng và một lòng nhiệt huyết không thể ngồi yên một chỗ, người ta nói tính cách quyết định vận mệnh đúng là cấm có sai, trên đường về nhà ngày quốc tế thiếu nhi, ông gặp một đôi trẻ nhảy sông vì tình.

Mới đầu ông cứu được một người, lúc cứu người thứ hai thì chân bị chuột rút, lúc đó trên bờ tụ tập không ít người, nhưng không ai dám xuống nước cứu ông.

Lời của Phương Tiêu chọc vào chỗ đau của tôi, tôi bướng bỉnh quay ra cửa sổ xe nhìn dòng người qua lại.

Dòng xe cộ chạy qua chạy lại, lướt qua như một dòng sông, dù ngày hay đêm cũng không bao giờ ngừng, một người thường như tôi chỉ nhỏ bé như phù du trong đó.

Tính Phương Tiêu cũng ngang, là kiểu không nói được những lời nhỏ nhẹ, lúc xe dừng chờ đèn đỏ, anh cứ bắt tôi tựa đầu vào vai anh.

“Còn mấy trạm nữa, ngủ đi.”

Ít nhiều anh cũng có ý làm hòa, tôi bị động tác đột ngột của anh làm giật nảy, nhưng tôi không muốn ngủ, tôi tỏ vẻ muốn dựa vào cửa sổ.

“Vai anh cứng quá, còn chẳng thoải mái bằng.”

Hai đứa bọn tôi cùng năm nhưng khác tháng, anh sinh tháng hai cho nên học sớm hơn tôi một năm.

Lúc tôi lớp mười hai thì anh đã học năm nhất học viện y học, lúc tới đồn cảnh sát anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tư thế nhàn nhã bình tĩnh làm anh càng có vẻ trưởng thành, không giống như người cùng thế giới với tôi.

“Này, đại học chơi vui không?” Đầu tựa vào kính cửa sổ cũng hơi đau đau, tôi rầu rĩ hỏi anh.

Chắc chắn là vui rồi, tôi tag anh trong nhóm mấy lần, anh đều hiếm khi trả lời.

Tôi nghe anh khẽ thở dài: “Có gì vui đâu, sinh viên ngành y phải học nhiều lắm.”

Tôi ờ một tiếng, vô cớ hả hê khi anh xui xẻo, cũng có chút vui vẻ.

Hóa ra là anh bận học mới không trả lời tôi: “Hóa ra học sinh xuất sắc như anh cũng phải cố gắng ha.”

Phương Tiêu cảm thấy câu hỏi của tôi ngu ngơ đến buồn cười, mắt anh ánh lên ý cười: “Ngốc à, ai không cần cố gắng, chỉ khác nhau ở chỗ thể hiện trước mặt hay sau lưng người khác thôi.”

Tôi quyết định quan tâm anh: “Vậy anh cẩn thận đi, đừng để hói đầu sớm.”

“Cảm ơn lời hay của em, được rồi, đừng lộn xộn nữa, còn năm trạm đấy, ngủ tí đi.”

Tôi nói tôi không buồn ngủ.

Phương Tiêu cong cong khóe môi: “Hôm nay đề ôn tập của em còn chưa làm xong, anh cho em nghỉ bây giờ để lát còn tỉnh táo mà làm.”

Tôi có dự cảm không tốt tí nào: “Bao nhiêu đề thế?”

“Không nhiều, hai đề đã thi các năm trước và một quyển bộ đề câu hỏi điển hình.”

“…”

5.

Tôi thi đại học, làm rung rinh thần kinh của cả hai nhà.

Mẹ tôi làm ở nhà máy, để kiếm tiền, buổi tối bà còn lái taxi, bạn bà, cũng là mẹ của Phương Tiêu nói cái này dễ xử lý thôi.

“Không cần thuê giáo viên dạy thêm đâu, để Phương Tiêu dạy cho Tiểu Đường là được rồi.”

Hai nhà chúng tôi có một nhóm chung, trước kỳ thi đại học, tên nhóm là “Đường Đường nhất định sẽ đề tên trên bảng vàng”.

Phương Tiêu lần nào cũng chụp những câu tôi làm sai gửi vào nhóm.

Tôi phát điên mấy lần: “Anh có cần làm thế không!? Có thể giữ thể diện cho em không hả?”

Thật đúng là hiện trường chêt chóc xấu hổ mà!

“Thể diện trước nay đều phải tự kiếm lấy, không phải nhờ người khác cho.”

Phương Tiêu ‘thiết diện vô tư’, không hề có ý định mặc cả với tôi: “Đợi em thi xong sẽ không thấy như này là mất mặt nữa đâu.”

Mẹ Phương gửi nhãn dán hòa hoãn bầu không khí: “Oa, Đường Đường làm toán được 88 điểm, số đẹp quá!”

Phương Tiêu vặn lại: “Điểm cao nhất là 150, còn kém 2 điểm mới đạt chuẩn, số này còn đẹp nữa không?”

Không khí trong nhóm bỗng lạnh lẽo đáng sợ.

Để mẹ tôi yên tâm, Phương Tiêu còn cố ý chụp lại bộ đề tối nay phải làm @mẹ tôi: “Dì yên tâm làm việc, cháu sẽ đốc thúc Đường Đường làm xong.”

Rất lâu mà mẹ tôi cũng không trả lời.

Nhưng bọn tôi đã quen, tài xế nữ làm ca đêm, cần hết sức tập trung.

Tôi nhìn bóng lưng mỏi mệt của tài xế xe buýt, lòng chua xót, có chút nghèn nghẹn khó chịu, tôi nhắm chặt mắt lại, không muốn nỗi chua xót nơi cánh mũi lại dâng lên cao hơn.

Tôi dựa lên vai Phương Tiêu: “Biết rồi, em sẽ làm hết.”

Tôi cố gắng để giọng mình bình tĩnh: “Đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà thầy Phương đã giao.”

Học tập khó, nhưng chẳng phải cuộc sống còn khó khăn hơn sao.

Miệng nói không buồn ngủ, nhưng trong lúc chờ đèn đỏ tôi đã ngủ mất tiêu, mơ mơ màng màng cảm giác có người khẽ sờ đầu mình.

Phương Tiêu thở dài cam chịu.

“Ngốc ạ, mau thi lên đại học đi, thi xong rồi thì anh không quản em nữa.”

6.

Đáng tiếc, nguyện vọng của Phương Tiêu không thành sự thật.

Cái thành tích chui đáy xã hội của tôi, vốn không thể vào đại học Z, nhưng năm cuối tôi liều mạng làm đề, thức khuya dậy sớm đọc sách, miễn cưỡng suýt soát điểm trúng tuyển.

Mẹ tôi đã khóc lúc mở thư thông báo trúng tuyển, tôi cảm thấy mọi vất vả đều là đáng giá.

Trong bữa tiệc chúc mừng, tôi rót đầy một chén rượu, đặc biệt mời Phương Tiêu.

Phụ huynh có mặt hết, tôi chắc chắn phải nói ngọt: “Anh Phương, thầy Phương, sau này phải sửa miệng gọi anh là đàn anh Phương rồi.”

Xưng hô mới mẻ, khóe miệng Phương Tiêu cong cong.

Anh từ nhỏ đã quyết chí phải làm bác sĩ ngoại khoa, bình thường không uống rượu, nhưng hôm nay phá lệ, anh uống một chén.

Hơi rượu nhanh chóng bốc lên khuôn mặt tuấn tú của anh, mặt hồng đến quá đáng, khiến ánh mắt cũng trở nên mê ly.

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng hơn ngày thường, nhưng giọng điệu cũng khó nghe hơn bình thường: “Sau này em nghe lời là anh đã biết ơn lắm rồi.”

Đến cuối tôi uống nhiều, bắt đầu nói năng linh tinh, đợi xong cỗ bàn, tôi ôm lấy cánh tay của Phương Tiêu, hét ầm lên: “Phương Tiêu, anh biết không, anh là động lực lớn nhất để em phấn đấu!”

Oa, tuổi trẻ tốt thật đấy, mấy vị phụ huynh khoác tay nhau ở bên cạnh vừa ăn dưa vừa che miệng cười trộm.

“Dì ơi.” Phương Tiêu nhìn mẹ tôi cầu cứu, sau khi cầu cứu không được mặt anh càng đỏ, ôm tôi như ôm củ khoai phỏng tay. Đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không được.

Anh cũng biết chẳng thể nói lý với người say rượu, đành gọi tên tôi một cách bất đắc dĩ.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, bỗng bật cười ha ha: “Cứ nghĩ đến việc anh không thể đá được em, sống không luyến tiếc là em lại cực có động lực!”

Phương Tiêu: “…”

“Nhìn anh bị vả mặt chính là động lực phấn đấu lớn nhất đời em!”

7.

Hai chúng tôi đã chiến tranh lạnh vô số lần, thời gian dài nhất là, năm ngày.

Lần đó là vì Dương Vi Vi muốn theo đuổi Phương Tiêu, muốn tôi làm bà mối.

Lúc ấy tôi đang làm PPT ngày mai cần, hoa mắt chóng mặt, đầu óc trống rỗng mất mấy giây.

Dương Vi Vi tưởng tôi không nghe thấy, còn cố ý xuống giường, kéo ghế ngồi cạnh tôi, lặp lại lần nữa rất nghiêm túc.

“Tớ rất có hứng thú với Phương Tiêu, nếu cậu không ngại thì lần sau ăn cơm dẫn tớ theo với.”

“…”

Ngón tay tôi run nhè nhẹ, vì run rẩy, con chuột trực tiếp bấm tắt bản PPT còn chưa hoàn thành.

Giọng cô nàng tiếp tục xiên vào màng tai của tôi: “Chẳng phải cậu ghét anh ấy sao, sẽ không để ý chứ?”

Cô nàng nói rất thẳng thắn, như thế càng khiến vẻ hoảng loạn của tôi trở nên kỳ quái.

Dương Vi Vi rất xinh, đẹp theo kiểu rực rỡ, cao 1m72, ngực tấn công mông phòng thủ, là hoa khôi hàng thật giá thật, cô nàng còn rất thông minh, ba năm liên tiếp được học bổng.

Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc kỳ lạ, không đến nỗi là ghen, cũng chẳng phải giận, ngược lại có tí giống như ăn quá no, cảm giác buồn nôn dần dần xâm lấn cả khoang họng.

Trước đó, tôi vẫn luôn coi Phương Tiêu là nửa người nhà, ghét nhau đấy nhưng vĩnh viễn đều ở cạnh nhau.

Nhưng Dương Vi Vi xuất hiện, khiến tôi có cảm giác nguy cơ.

Tôi vẫn chưa rõ cảm giác với Phương Tiêu là gì, dù sao, anh họ, bạn thân của tôi lần đầu bảo tôi họ yêu đương thì ít nhiều tôi cũng thấy hơi khó chịu vì bạn bè bị người khác cướp mất.

Bữa cơm đó xấu hổ đến độ tôi không dám nhớ lại, sau đó Phương Tiêu cho tôi ăn quả bơ đến năm ngày.

Lúc tôi cẩn thận dè dặt nói thật rằng tôi chỉ thi đỗ làm cảnh ngục, không phải vào t.ù, 3 ngày liền Phương Tiêu không thèm nhận điện thoại của tôi.

Tôi nói mời anh đi ăn xiên nướng, anh không trả lời.

Tôi nói cùng lắm thì tôi mời anh buffet, anh cũng không trả lời.

Tôi đành tới làm thần giữ cửa dưới ký túc của anh.

Nhưng thời gian biểu của sinh viên ngành y đúng là đáng sợ, tôi chờ đến lúc ký túc sắp đóng cửa mới chờ được lão tổ tông ấy trở về.

Đám bạn cùng phòng của anh rất hâm mộ, hỏi: “Phương Tiêu, bạn gái của cậu à, ngày nào bọn mình cũng mệt như chó, dựa vào đâu mà cậu tìm được thế hả?”

“Bạn gái?” Phương Tiêu dài giọng cười nhạt: “Chủ nợ của tôi đấy, kiếp trước nợ, kiếp này phải gánh gãy lưng.”

Tôi muốn đá anh một cú, nhưng nhịn xuống, giọng điệu nhỏ nhẹ, nói: “Đàn anh, sao anh nói thế, em còn đưa đồ ăn cho anh mà, trên đời này có chủ nợ tốt thế ư?”

Phương Tiêu liếc cái túi nhẹ bẫng trong tay tôi, cười khẩy một tiếng: “Thế bánh ngọt đâu.”

“….À, chờ lâu quá, ăn mất hai cái, nhưng còn một cái đấy!” Nhưng tôi nhận ra. “Sao anh biết em mua bánh?”

Sợ quá đi mất, tên này có mắt xuyên thấu chắc?

“Đương nhiên là vì có người ăn vụng không chùi mép đấy.”

Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của tôi, Phương Tiêu không nhịn được, lắc đầu bật cười.

Có lẽ anh cảm thấy giận dỗi với tôi chẳng được gì, liền lấy khăn giấy ra bảo tôi lau : “Người lớn rồi mà vẫn như trẻ con.”

Tôi vừa cầm lấy vừa lẩm bẩm: “Tự em bỏ tiền mua mà, sao lại gọi là ăn vụng được?”

Phương Tiêu đứng cạnh cột đèn đường, ánh sáng li ti vương vãi trên người anh, ngược ánh đèn, như viền lên người anh một tầng hào quang, anh nhìn tôi một cách dửng dưng.

Tôi bị nhìn đến xốn xang cả lòng, hơi ngưa ngứa, làm người ta nhấp nhổm như ngồi bàn chông.

Cảm giác hơi khác so với lúc bị anh nhìn chằm chằm lúc luyện đề thi.

Lòng tôi không yên, Phương Tiêu nói chưa lau sạch, anh bảo phía trên bên trái còn một chút, nhưng chỗ anh tả tôi tìm mãi không ra.

“Cảm giác phương hướng của em thế này, thảo nào mãi không đỗ bằng lái xe, thôi.” Bỗng anh cười một tiếng, dứt khoát rút một tờ giấy mới, định tự tay lau cho tôi, tim tôi bỗng chốc đập thình thịch, cổ họng nhoi nhói khô khốc như vừa chạy một nghìn mét.

Gió mùa hè vừa ẩm vừa nóng, thổi lên mặt chỉ toàn thấy nóng.

Mẹ ơi, anh gần quá, tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh.

Đó là thứ mùi khiến người ta hoảng hốt rối rắm, nhưng cũng… rất yên tâm.

Một khi đã quen thì khó mà rời ra được.

Phương Tiêu miễn cưỡng đồng ý đi ăn bữa khuya với tôi.

Tôi giơ xiên thịt dê như giơ nến, lạy anh, cầu anh: “Phương Tiêu, anh Phương, anh lớn Phương Tiêu của em, em sai rồi, em không dám nói linh tinh nữa.”

Gọi anh, là giới hạn cuối cùng của tôi rồi đó!

Đàn ông con trai hình như ai cũng thích được gọi là anh, Phương Tiêu cũng không ngoại lệ.

Anh bĩu môi, vẫn giữ cái vẻ muốn tính sổ với tôi: “Sao em thi làm cai ngục mà không nói với anh?”

Hở, anh giận vì cái này à?

Tôi khúm núm giải thích: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thôi mà.”

Làm sinh viên y khoa đã mệt lắm rồi, nếu tôi nói muốn thi công chức, với tính của anh chắc chắn sẽ cho tôi ‘thập toàn đại bổ’.

Phương Tiêu cười ha ha: “Bất ngờ chả thấy đâu, làm quả hết hồn.”

Tôi dứt khoát kể khổ luôn: “Anh vẫn còn giận em sao, Thiệu Văn chạy tới nói với cô hướng dẫn là em sắp đi t.ù, cậu ta sợ ảnh hưởng việc được lên thạc sĩ, cô hướng dẫn chắc phải cười gần chê.t, bây giờ em thành trò cười của cả khóa rồi.”

Phương Tiêu mắng một câu ngu ngốc: “Người như thế mà được lên thạc sĩ thì đúng là lãng phí của công.”

Á à, học sinh ba tốt mắng người kìa, tôi nên ghi âm lại mới phải!

Phương Tiêu: “Chiều mai anh rảnh, mời em đi ăn, mừng em chia tay thằng đểu đó.”

Ghế ở quán vỉa hè không cao, đều là kiểu ghế đẩu, đôi chân dài không có chỗ đặt co quắp trên ghế, như con hạc giữa bầy gà, nổi bật khác thường.

Có lẽ là ảo giác của tôi, trông anh có vẻ rất vui.

Chứng cứ là anh mắc bệnh sạch sẽ mà lại phá lệ ăn thịt xiên nướng vỉa hè.

Trước kia anh ưa sạch sẽ, vào học y lại càng trầm trọng hơn.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mặt anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại thốt lên tiếng lòng mình.

“Phương Tiêu, em thất tình, anh rất vui hả?”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.