Yêu Thầm Trúc Mã

Chương 3



Chương 3:

Biểu cảm của Phương Tiêu bỗng trở nên quai quái.

Tôi đoán anh bắt đầu nghiến răng rồi.

Anh trừng mắt với tôi, bứt rứt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó anh quay mặt đi: “Phải đó, nhưng anh thấy em còn vui hơn.”

Tôi sờ mặt, thầm nghĩ có rõ đến vậy sao?

Tôi không rõ tình cảm của mình với Phương Tiêu là gì.

Một mặt, tôi thấy mình không thể thích bị ngược như thế được, anh đã ngược đãi tôi bao nhiêu năm cơ mà?

Có lúc, tôi trông anh còn đáng sợ hơn giáo viên chủ nhiệm.

Để nghiệm chứng, tôi mới cắn răng, dứt khoát đồng ý sự theo đuổi của Thiệu Văn, tôi nói thử xem, kỳ hạn ba ngày.

Ai biết được anh ta là một thằng đểu.

Ngày đầu hẹn hò, Thiệu Văn sờ tay tôi, khắp người tôi nổi da gà, vô thức đá anh ta một cái.

Ngày thứ hai, Thiệu Văn muốn lừa tôi đi khách sạn, bị tôi nói toạc ra và đề nghị chia tay.

Ngày thứ ba, anh ta block tôi, tôi lại mong quá, còn muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng ấy!

Sự thật chứng minh, tôi không tách khỏi Phương Tiêu được, hai chúng tôi trên tình bạn, nhưng dưới tình yêu.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của mình tôi, còn anh, anh có thích tôi không?

Tôi có uống chút bia, có lẽ có cồn thêm can đảm, mà cũng có thể là trong đêm yên tĩnh, lòng gan dạ của con người sẽ lớn khác thường.

Lúc sắp tới cổng ký túc xá nữ, tôi bất ngờ nắm tay Phương Tiêu.

Tôi là người chủ động, nhưng lúc thực sự nắm lấy, não tôi lại trống rỗng, chỉ có một thanh âm không ngừng nhắc nhở chính mình.

Mày xong rồi.

Mày động lòng thật rồi, đời này mày không thể thoát khỏi ma trảo của giáo viên chủ nhiệm đâu!

Tôi hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của Phương Tiêu, cắm đầu chạy, còn không thèm đi thang máy mà chạy thẳng lên tầng 9 luôn.

Tim đập như sắp bật ra khỏi lồng ngực, tôi ngất ngây quay về phòng, đám bạn cùng phòng lập tức liếc mắt ra hiệu.

Tôi nhìn chẳng hiểu gì.

Phòng trưởng kéo tôi ra ban công, nhân lúc phơi quần áo lén bàn với tôi: “Dương Vi Vi biết cậu với Phương Tiêu đi ăn bữa khuya, đang giận lắm đấy.”

Hở? Đầu óc tôi đặc quánh như hồ dán, đúng lúc ấy Dương Vi Vi tắm xong đi ra, hai chúng tôi nhìn nhau, sau đó cô nàng cáu kỉnh nói thẳng vào vấn đề: “Có người thấy cậu với Phương Tiêu đi với nhau.”

Tôi phát hiện cô ấy đang giận, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đi ăn ở phố ẩm thực.”

Dương Vi Vi hếch cằm, giọng the thé: “Tớ đang theo đuổi anh ấy, cậu không biết hả? Cậu nên tránh đi chứ hả?”

Hơi ấm lúc nắm tay anh dường như vẫn còn vương vấn ở lòng bàn tay, tôi siết tay thành quyền, không hề sợ vẻ hùng hổ của cô nàng.

Tôi bật một câu: “Sao tớ phải tránh, tớ cũng theo đuổi anh ấy đấy, không được hả? Chỉ có cậu được đu bám, còn người khác ăn bữa cơm lại không được hả?”

Kỳ thật sau hôm đi ăn lần đầu, Phương Tiêu đã từ chối cô ấy rồi.

Nhưng cô ấy vẫn cố chấp, tiếp tục bám lấy anh, còn rêu rao rằng mình là bạn gái của Phương Tiêu.

Phương Tiêu nói, có lẽ Dương Vi Vi có cái tôi quá cao, không chịu thua mà thôi, qua một thời gian là hết.

Ai ngờ cô ấy còn trở nên tệ hơn, Phương Tiêu ở ký túc xá cho nghiên cứu sinh, bên đó không quản lý quá nghiêm, Dương Vi Vi vào đó lên thẳng phòng anh giặt đồ của anh.

Người ưa sạch sẽ như Phương Tiêu đùng đùng nổi giận. Anh về phòng vứt hết toàn bộ quần áo đã giặt, cực kỳ nghiêm túc nói với Dương Vi Vi: “Cô Dương này, tôi không thích cô, chẳng liên quan đến người khác, sau này xin cô đừng tới tìm tôi nữa.”

Sau lần đó, Dương Vi Vi không đến nữa, tình bạn của bọn tôi cũng toang.

Hôm sau, tôi lo lắng đứng dưới ký túc xá học viện y học chờ Phương Tiêu.

Tối qua tôi sờ xong bỏ chạy, không dám nhìn mặt anh, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn, cả ngày không thèm nhắn tin cho tôi.

Tôi mất kiên nhẫn trước, đến trưa giả vờ như không có việc gì nhắn cho anh: “Hình như tối qua em uống say rồi.”

Để thể hiện tôi chẳng có gì bận lòng, tôi còn gửi mấy cái ha ha ha.

Tầm chục phút sau, Phương Tiêu nhắn lại: “Dũng cảm lên, bỏ hình như đi.”

Ừm… tôi nắm di động suy nghĩ vẩn vơ, ý anh là gì, coi như không có gì hả?

Cũng phải, sờ một cái, tính là gì đâu?

Tôi nảy ra một suy nghĩ cực kỳ to gan, dù sao tôi cũng thuộc phái hành động, đã nghĩ là làm.

Tối đó tôi trang điểm đẹp đẽ, khí thế bừng bừng đứng dưới ký túc xá học viện y học.

Tôi không ngừng cổ vũ mình, cho đến khi Phương Tiêu quay về.

Bạn cùng phòng của anh oa một tiếng: “Đúng là chủ nợ ha, lại tới này!”

Phương Tiêu mắng một câu cút đi, sau đó quay lại, ánh mắt lại lần nữa đặt lên mặt tôi, nhàn nhã nở nụ cười.

“Cô gái lưu manh, hôm nay em lại định làm gì đây.”

10.

Tim tôi đập loạn lên như đang bị đuối nước.

Hít được hơi này, sợ là không hít được hơi tiếp theo.

Phương Tiêu rất cao, từ nhỏ đã cao hơn tôi, anh đã quen hơi khom lưng khi nói chuyện với tôi, anh cười như vậy khiến tôi gần như cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của anh trên da.

Tôi cảm giác luồng không khí mình hít thở cũng mang theo hương vị của anh từ lúc nào.

Tôi banh mặt, tim đập bình bịch vì căng thẳng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lưu manh gì chứ, em làm gì anh hả?”

Phương Tiêu bình tĩnh vặn lại: “Tự em nói xem, sờ xong rồi chạy, không phải hành vi của phường lưu manh thì là gì hả?”

“Vậy anh… để bụng không?”

Cảm giác khô nóng lại trở lại, tôi ngửa đầu, một người có lúc căng thẳng sẽ vô thức làm bộ làm tịch: “Nếu anh để bụng thì em… em có thể chịu trách nhiệm!”

Tôi dùng cả hai tay, tóm lấy tay trái của Phương Tiêu, sau đó nói rất nghiêm túc: “Bây giờ em không hề say, rất tỉnh táo!”

Phương Tiêu thu lại nụ cười, nhìn tôi một lúc với vẻ mặt lạnh tanh.

Tôi thề, đây có lẽ là khoảnh khắc hồi hộp nhất đời tôi.

Tối hôm nay không quá oi bức, gió đêm thổi những tán cây kêu xào xạc, cũng thổi tóc Phương Tiêu rối tung, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, tố chất tâm lý như này đúng là nên làm bác sĩ.

Anh hầu như chẳng có biểu cảm gì, nhưng lúc tôi xấu hổ định bỏ tay ra thì anh lại nắm lấy tay tôi.

“Đường Tiểu Đường, là em tự tìm đấy nhé.”

“…?”

Phát ngôn ghê gớm gì đây trời?

Ngay sau đó, Phương Tiêu đè tôi lên thân cây, dáng anh cao gầy nhưng vẫn đủ cao lớn, động tác này gần như bao bọc toàn bộ cơ thể tôi.

Nhưng ngữ khí vội vàng cũng ít nhiều để lộ cảm xúc khẩn trương của anh.

“Em có biết lời mình vừa nói có ý gì không?”

Tôi bị anh nhìn chằm chằm cũng khiếp cả người, sự mạnh mẽ giả tạo vừa chạm đã vỡ: “A, em biết chứ, em đang nghiêm túc thổ lộ đấy.”

Đứa tay tàn như tôi còn trang điểm, đầy đủ nghi thức thế cơ mà.

Ngón tay của Phương Tiêu, lướt qua đuôi mắt kẻ nguệch ngoạc của tôi, sau đó dừng lại vài giây bên môi tôi.

Anh không chút vội vàng, chầm chậm cúi đầu, rút ngắn khoảng cách.

Động tác của anh rất nhẹ, chỉ cần tôi không muốn, hoàn toàn có thể đẩy anh ra.

Tôi hồi hộp nhắm tịt mắt, giây tiếp theo, cảm giác ấm nóng chạm lên môi.

Đó chỉ là một cái hôn lướt qua.

Cánh môi tôi run run, lúc mở mắt ra có phần hoảng hốt, còn Phương Tiêu thì cười bên tai tôi, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: “Ồ, hóa ra là vị đào.”

Vì quá xấu hổ, tôi tỉnh cả người, từ trong ngực ra ngoài da đều nóng bừng như bị lửa đốt, khiến tôi lắp bắp: “Phương Tiêu, anh, anh…”

“Ừ ừ, anh tự kiểm điểm.” Phương Tiêu xin lỗi rất nghiêm túc: “Anh xin lỗi vì những gì vừa nói.”

“ Thì ra em không phải là lưu manh, em chỉ là cô ngốc thôi.”

Sau khi xác định quan hệ, tôi từng hỏi Phương Tiêu.

“Lúc em đồng ý hẹn hò với Thiệu Văn, sao anh không giận tí nào vậy?”

Phương Tiêu nói không cần giận, dù sao anh cũng cảm thấy hai chúng tôi chẳng được quá ba ngày.

“Anh nghĩ em còn chưa biết rõ tình cảm của mình, có những chuyện em phải tự mình hiểu ra, ba ngày là giới hạn chịu đựng của anh. Sau ba ngày, nếu em không chia tay, anh sẽ chia tay hộ em.”

Anh phân tích đâu ra đó, còn hiểu tôi hơn cả tôi là sao?

Lúc anh nói ngữ khí rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, chiếu vào lòng tôi như ánh trăng sáng rọi.

Tôi như một viên kẹo mềm, bị anh nhìn như vậy, cả người đều nhũn ra.

Hóa ra anh cũng thích tôi.

Con người tôi không có ưu điểm gì, chỉ giỏi cái biết nhìn tình thế, lập tức nhào lên, rưng rưng nước mắt ôm lấy cánh tay anh: “Em sai rồi, bây giờ em hiểu rồi, bát tự của em thiếu người quản, vẫn phải có thầy Phương quản lý cơ!”

Phương Tiêu cũng cười, mắt anh cong cong, xoa đầu tôi một cái thật mạnh.

“Em nghĩ anh muốn quản em chắc, anh sợ nhất là phiền phức đấy.”

“Nhưng biết làm sao, từ nhỏ anh đã phải quản em rồi, đến cuối cùng, anh đành lo cho mình em thôi.”

Trước kia, nếu tôi bị Phương Tiêu nói thẳng vào mặt là phiền phức, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với anh.

Nhưng bây giờ tôi lại vô cùng sẵn lòng làm mối phiền phức ấy.

Nếu làm phiền phức, có thể làm nũng, có thể giày vò thầy Phương, ví dụ như có thể hôn trộm anh một cái sau khi ăn sầu riêng.

Phương Tiêu sợ mùi sầu riêng nhất, hễ ngửi thấy là phải đi đường vòng.

Bị tôi hôn một cái như bị ai đó ấn nút tạm dừng.

Tôi cười đến lăn lộn khắp cả sô pha, rồi nói rất đúng lý hợp tình: “Thầy Phương, em đang giúp thầy thích nghi với mùi này đó, thầy thấy được không?”

Tôi tưởng Phương Tiêu sẽ đi súc miệng, nhưng không.

Anh quay người, đè tôi ra tiếp tục hôn.

Ơ!

Đã nói là ghét nhất mùi sầu riêng cơ mà?!

Tôi thấy chắc chắn là Phương Tiêu động lòng trước, nhưng anh không thừa nhận.

Còn mạnh miệng trả đũa lại: “Động lòng thì không, nhưng động chạm thì có đấy, ai động chạm trước hả?”

Anh rất đắc ý việc tôi chủ động nắm tay trước!

Tôi cũng cười giễu anh: “A, nắm tay một tí thôi cũng tính động chạm à? Thầy Phương là tiểu thư khuê các triều đại nào thế?”

Yêu đương với người quá hiểu mình có thể rút gọn được rất nhiều thứ.

Có những chỗ thay đổi, nhưng phần lớn thời gian vẫn cà khịa nhau, nhưng trước kia là khịa nhau qua điện thoại, giờ trở thành trực tiếp.

Phương Tiêu bây giờ phải đi bệnh viện thực tập, nếu anh về sớm sẽ tới đón tôi đi dạo.

Tôi bảo anh trên đường nhiều muỗi, cứ cắn tôi.

Trước khi yêu, Phương Tiêu hẳn sẽ nói sao yếu ớt thế.

Nhưng bây giờ anh nói: “Không sao, để muỗi nó cắn anh là được.”

Hả? Anh là ai, muỗi nó nghe lời anh chắc?

Kết quả tôi vừa đi xuống dưới liền cười phụt ra.

Phương Tiêu này lại mặc quần đùi!

Cười chết tôi mất, con trai yêu vào thật sự ngốc đi hay sao ý?

Bình thường lúc nào cũng quần áo tử tế, mặc đồ chú ý nhất là thể diện, hôm nay lại cố tình mặc quần đùi để dụ muỗi.

Phương Tiêu nhìn tôi cười ngu ngơ, cũng mỉm cười, hỏi: “Sao, anh xả thân vì nghĩa thế này, em vừa lòng chứ?”

Chúng tôi nắm tay nhau tản bộ, dọc đường còn ổn, nhưng vừa tới gần hồ, bọn muỗi đều bu lại tấn công tôi.

Tôi bực mình hét ầm lên: “Cái quái gì thế này, sao chúng nó không cắn anh!”

Chắc chắn là do nhóm máu, nhưng Phương Tiêu vẫn nhịn cười dỗ dành tôi: “Vì em nghe ngọt hơn nên muỗi nó thích chọc em.”

“Em ngọt á?” Tôi hớn hở chờ được khen. “Ngọt như nào thế?”

Là dáng vẻ trông ngọt chăng, dù gì tôi cũng có lúm đồng tiền mà.

Phương Tiêu bẹo má tôi, phì cười: “Ngọt trong ‘ngốc trắng ngọt’ ấy, ha ha ha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.