Yêu Thầm Trúc Mã

Chương 4



Chương 4:

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tôi lại xui xẻo.

Sau khi Thiệu Văn biết tôi và Phương Tiêu thành đôi, cậu ta thẹn quá hóa giận, lên mạng viết một bài văn dài ngoằng, than thở bản thân bị gái hư cắm sừng, bắt cá hai tay.

Còn chụp trộm ảnh tôi đi ăn với Phương Tiêu.

Cậu ta còn nửa thật nửa giả đăng kèm rất nhiều hóa đơn, rồi cả ảnh chuyển khoản 520, tôi mở điện thoại lên, nhìn ảnh với bài viết xong giận đến choáng váng.

Mấy cô bạn cùng phòng đều lo lắng: “Làm sao đây, bây giờ trên mạng toàn mắng cậu thôi.”

Một nửa số hóa đơn là giả, mấy lần ăn uống đều AA, cậu ta không ăn miếng nào chắc?

Cậu ta có chuyển khoản nhưng tôi không nhận, đến hạn tự động chuyển trả.

Thằng ranh này, tôi còn chưa làm gì cậu ta, cậu ta lại dám chiếm lý trước cơ à?

Nhưng anh hùng bàn phím trên mạng nhiều vô số, mặc kệ chuyện như thế nào, cứ chửi trước đã.

Ảnh của tôi, tên của tôi bị bới ra, đi đường còn bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Kỳ lạ nhất là, trên trang của giáo viên còn có người nặc danh đăng một bài viết, người này dùng góc độ người quan sát bóng gió tôi là đứa trà xanh phóng đãng.

Tôi kiểm tra địa chỉ IP của người nọ, lòng lạnh đi.

Đợi Dương Vi Vi tan học về, tôi khóa cửa phòng ký túc, thẳng thắn hỏi cô ta: “Bài trên trang giáo viên là cậu viết đúng không?”

IP, lại chính là IP của phòng ký túc xá bọn tôi.

Tôi không dám tin, chị em bạn bè ở chung mấy năm lại làm thế.

Mấy người khác trong phòng không dám thở mạnh, ai nấy đều dồn mắt nhìn cô ta.

Dương Vi Vi vén tóc một cách thờ ơ, nói đúng thế.

“Tôi chỉ nói thật thôi, có gì sai à?”

“Nhưng cậu tung tin bịa đặt.” Tôi tức đến run người.

Tình bạn mấy năm đại học, rốt cuộc phải hận tôi đến thế nào mới làm được chuyện như thế?

“Tôi có nhắc tên cậu à? Đừng có nhận vơ vào mình thế.”

Dương Vi Vi cười lạnh: “Lúc trước Phương Tiêu từ chối tôi, cậu xem kịch chắc vui lắm nhỉ? Quay đầu một cái là cặp với anh ta ngay, suốt ngày giả vờ vô tội, cậu vô tội chỗ nào? Rốt cuộc ai mới hèn hạ đây?”

Tôi chẳng muốn tranh cãi với cô ta, nhưng bài viết của Thiệu Văn còn nóng lên nhanh hơn tôi nghĩ, tôi chưa từng gặp tình cảnh này, có chút hoảng, còn lo chuyện này sẽ ảnh hưởng việc đi làm.

Phương Tiêu gọi điện muốn đưa đồ ăn cho tôi.

Tôi nói sao anh còn dám đến? Không sợ bị người ta bàn ra tán vào à?

Giọng Phương Tiêu lạnh lùng: “Đã là giả thì không thể thành thật, là thật thì không làm giả được, người khác muốn nói gì thì nói, anh không thẹn với lòng mình.”

Tâm trạng tôi sa sút không muốn ra ngoài, lên giường bọc chăn vùi đầu ngủ.

Phương Tiêu mua cháo niêu đưa đến, mấy hôm nay tinh thần tôi uể oải, tối cũng không ngon giấc, đầu tóc bù xù, xỏ dép lê đi xuống dưới, Phương Tiêu nhìn tôi một hồi lâu.

“Không ăn đồ mua về nữa, ra ngoài ăn, chẳng phải lần trước em nói muốn đi ăn quán nướng à.”

Tôi ngẩn ra: “Đồ ăn đã mua rồi, không cần phải đi nữa chứ.”

Nhưng Phương Tiêu không đưa hộp đồ ăn cho tôi, bắt tôi đi lên thay đồ.

Không thể không nói, bắt buộc bản thân vực dậy tinh thần, ăn mặc tử tế ra quán ăn một bữa, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Nhưng lúc có người nhìn tôi vẫn thấy hốt hoảng.

Những lời nhục mạ của anh hùng bàn phím như những mũi kim, sẽ bất thình lình bắn tới từ trong không khí.

Phương Tiêu kêu tôi mạnh dạn ngẩng đầu: “Drama của minh tinh qua ba ngày người ta còn quên được, huống hồ là em.”

“Nhưng… có ảnh hưởng đến anh không?”

“Không, có gì mà ảnh hưởng, em nghĩ lãnh đạo trường bị ngốc hết hay sao.”

Hóa ra bình tĩnh cũng sẽ lây, anh bình thản như thế, lòng tôi cũng bình tĩnh lại, gọi đồ ăn xong, Phương Tiêu bảo tôi đưa tay ra: “Thấy em xui xẻo thế, anh cho em mượn ít may mắn này.”

Hả, mượn làm sao?

Tôi ngúng nguẩy: “Chả phải anh nói, học dốt mới cần may mắn, người có thực lực thì không cần à.”

“Có lẽ đến bệnh viện thực tập, nhìn thấy sinh tử, suy nghĩ cũng khác đi.” Phương Tiêu mở một cái hộp ra, bên trong có một chuỗi tràng hạt.

Hốc mắt của anh sâu hơn người Châu Á một chút, lúc ánh mắt dịu dàng nhìn người ta thì rất dễ có vẻ thâm tình.

“Mẹ anh đi chùa xin cho em đấy, mang nó lên, bình bình an an, tất cả sẽ thuận lợi.”

14.

Tôi không ngờ mấy ngày sau, dư luận đổi chiều.

Có truyền thông đi làm phỏng vấn, phóng viên hỏi thăm rất nhiều người, có giáo viên trong khoa, có dì quản lý ký túc, cùng rất nhiều bạn học.

Mọi người đều nhất trí nói rằng với IQ và tính cách của tôi, một con cá còn chẳng bắt được chứ nói gì đến hai.

Phóng viên thậm chí còn tìm được cô gái tôi từng giúp đỡ trên xe buýt trước hôm thi đại học.

Cô gái đó vừa khéo cũng là nghiên cứu sinh của đại học Z, cô ấy kể lại hành động hiệp nghĩa của tôi khi đó, còn đưa cả ảnh chúng tôi chụp ở đồn cảnh sát ra.

Cô ấy nói: “Trên xe lúc ấy, thật ra tôi có cảm thấy có người quấy rối, chụp trộm, nhưng tôi rất sợ. Đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải làm thế nào, là cô ấy giúp tôi, bắt tên đó đến đồn cảnh sát.”

“Cô ấy rất lương thiện và dũng cảm, hi vọng mọi người đừng chỉ tin lời nói phiến diện.”

Cuối cùng phóng viên lấy ra kết quả điều tra và giám định, chuyển khoản là giả, lịch sử thuê phòng cũng là giả.

Tất cả đều chứng minh Thiệu Văn ác ý báo thù sau khi chia tay.

Phương Tiêu thừa nhận chứng cứ là do anh thu thập: “Anh phóng viên này vừa khéo do ba anh dẫn dắt hồi xưa, làm việc rất nghiêm túc, không qua loa.”

Thiệu Văn và Dương Vi Vi thành mục tiêu công kích của mọi người, nhưng cũng may là sắp tốt nghiệp, ai cũng bận rộn chạy đông chạy tây, không có ai thật sự tìm bọn họ tính sổ.

Dẫu sao cũng đâu có ai muốn lãng phí thời gian với rác rưởi chứ?

Mấy tháng sau, tôi cũng thuận lợi đi làm, được khoác lên mình bộ đồng phục như mong ước, bắt đầu kiếp người mới gà mờ, sáng thì huấn luyện bận đến tối mặt, cũng chỉ có lúc tan tầm mới có thể gọi điện cho Phương Tiêu.

“Chú Trương hướng dẫn em rất tốt bụng, tuy trông hao hao Lý Quỳ, chú ấy vừa cất giọng lên cái là em cảm giác màng tai sắp lủng luôn, sau này em có thành ra thế không nhỉ?”

Phương Tiêu an ủi: “Đừng sợ, dù sao bây giờ giọng em cũng to mà, có khác gì người ta đâu.”

Tôi ha ha ha.

Đợi tôi cười xong, Phương Tiêu mới hỏi: “Chỗ ở thế nào, ngủ được không, có thiếu gì không?”

Anh sợ tôi bị muỗi cắn, hỏi có cần mang màn không, có thiếu ăn thiếu uống gì không.

Giọng điệu như người cha già khiến tôi cạn lời: “Không cần, em đi làm trong này thôi, có phải nhập kho thật đâu.”

Phương Tiêu cũng ngộ ra, bảo cũng đúng: “Anh nghĩ như mình đi thăm t.ù mất.”

Giường mới khá là cứng, tôi không ngủ được, lật qua lật lại, lăn lộn trên giường.

“Ở trường, mười giờ hơn ở ngoài còn ầm ầm, còn ở chỗ này ngoài ký túc im lìm lìm, nghe đồn một trăm năm trước ở đây là bãi tha ma, Phương Tiêu, em hơi sờ sợ.”

Phương Tiêu nói anh có cách: “Nếu sợ, lần sau anh mang em đi xem phòng tiêu bản cơ thể người nhé.”

“…Tự dưng em không sợ nữa rồi.”

Nói điện thoại một lúc, tôi cứ thế mà ngủ mất!

Lại còn không tắt điện thoại… cứ thế gọi đến tám tiếng đồng hồ.

Tôi phát điên lên: “Em ngủ rồi thì anh ngắt cuộc gọi đi chứ!”

Bảy giờ sáng, Phương Tiêu đã đến thư viện, không tiện nói chuyện điện thoại.

Anh nhắn tin cho tôi: “À, định nghe xem em ngủ có ngáy không.”

Tôi cảnh giác: “Anh muốn biết em ngủ có ngáy không để làm gì, ngáy thì làm sao?”

Lẽ nào tương lai kết hôn còn ngủ riêng?

Nhưng tư tưởng của tôi đen tối quá, lý do của Phương Tiêu chỉ là: “Ngáy có thể liên quan tới bệnh đường hô hấp, dù sao em cũng ngủ rồi, tiện anh kiểm tra thử xem.”

“…” À, bệnh nghề nghiệp, em tha thứ cho anh.

Tôi đen mặt: “Vậy em không nghiến răng, không nói mớ đấy chứ?”

Phương Tiêu trầm tư: “Nói mớ à…”

Tôi bỗng thấy căng thẳng.

Phương Tiêu: “Em gọi tên anh vài lần.”

“…” Thật hay điêu đấy?!

Phương Tiêu: “Có phải em nhớ anh lắm không?”

Điện thoại mở suốt cả đêm, màn hình nóng rát cả tay, lúc tôi gõ chữ, cứ thấy độ ấm trên đó giống như của anh.

Cảm giác tồn tại không xua đi nổi.

Má tôi nóng lên, vội vàng ừ một cái, ngọt như mật: “Dạ dạ dạ, có nhớ xíu, được chưa.”

Phương Tiêu: “Thế thứ sáu anh tới đón em.”

“Em là người đi làm mà, để em mời cơm!”

Phương Tiêu cười khẽ.

“Em mới đi làm bao lâu, đợi em lấy được tiền lương rồi nói.”

“Hơn nữa, anh đã nói chờ em ra t.ù, anh nuôi em mà.”

“….?”

15.

Thứ sáu đúng là ngày hạnh phúc nhất của đám ‘xã súc’*.

*Xã súc: các nhân viên văn phòng bán mạng vì công việc.

Có bạn trai, được ăn tiệc to, còn được nghỉ hai ngày nữa!

Nhưng lúc đăng ký thông tin cho người vào tù, tôi ngẩn ra, trong ảnh là một người đàn ông tầm ba bảy, ba tám tuổi, mặt mũi gầy gò, tiều tụy, phạm tội đột nhập vào nhà trộm cắp tài sản.

Sau đó tôi mất hồn mất vía, tâm thần không yên, nguyên nhân chủ yếu là vì… Người này, chính là người được bố tôi cứu hồi xưa.

Hồi đó người đàn ông này không được người nhà bạn gái đồng ý, bèn hẹn nhau đi t.ự t.ử.

Bố tôi nhảy xuống cứu, anh ta túm lấy bố tôi đầu tiên, sau đó bố tôi xuống cứu cô gái thì bị chuột rút.

Lúc Phương Tiêu tới đón tôi tan ca, tôi kể việc này với anh.

Anh im lặng nghe tôi kể, sau đó quàng tay ôm vai tôi, như một bến cảng, có thể che mưa che gió cho tôi.

“Em rất bực, rất khó chịu, người như thế… anh ta không trân trọng sinh mạng của mình, cũng không trân trọng cuộc sống của mình.”

Còn bố tôi, và cả cô gái đều qua đời.

Phương Tiêu: “Lúc chú cứu người ta, đâu nghĩ được nhiều như thế.”

Tôi ôm anh, mặt áp lên ngực anh: “Mọi người đều chê em thích lo chuyện bao đồng, nhưng em không thể làm khác được, Phương Tiêu.”

Tôi thổ lộ tiếng lòng: “Mỗi lần em đều không nhịn được mà suy nghĩ, nếu lúc ấy có người… chịu lo chuyện bao đồng như em thì tốt biết mấy.”

Tôi rất sẵn lòng giúp người khác, vì tôi muốn dùng cách ấy để tưởng nhớ bố tôi.

“Mọi người nói bố em lo chuyện bao đồng, em cực kỳ ghét cách nói ấy, dường như xóa sạch mọi cố gắng của bố em, khiến mọi nỗ lực của ông trông thật ngu ngốc, em không muốn như thế.”

Tôi rất tôn thờ bố tôi, tôn thờ sự dũng cảm của ông, tôi thích bộ cảnh phục ông hay mặc, thích nghề nghiệp của ông.

Cảm giác kính ngưỡng ấy, đến giờ chưa từng thay đổi.

Phương Tiêu nói, Đường Tiểu Đường, em có biết điểm anh thích nhất ở em là gì không.

Là gì? Tôi đoán: “Trông em đáng yêu hả?”

“Cô nhóc không biết xấu hổ này.” Phương Tiêu bất lực vần vò mặt tôi.

“Anh thích nhất là, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều mang một tấm lòng sẵn sàng giúp đỡ người khác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.