Lúc tôi thức dậy thì đã sang chiều hôm sau rồi.
Bùi Kiêu không còn ở đây nữa.
Căn phòng bừa bộn đã được ai đó thu dọn chẳng vương chút bụi. Hẳn là không có ai nhận ra đêm qua nơi này đã quay cuồng đến nhường nào.
Ngoài việc ê ẩm cả người thì tôi đang cảm thấy rất hoang mang. Khi trước tôi đã thu dọn sạch sẽ đồ dùng của mình, thế nên bây giờ chẳng còn bộ đồ nào để mặc cả.
Hình như quần áo hôm qua đã bị mang đi, mà nếu có còn ở đây thì tôi cũng sẽ không mặc nữa đâu, nó đã bám đầy mùi rượu rồi.
Trong tủ quần áo của Bùi Kiêu chỉ có mỗi áo sơ mi và quần tây, ngoài ra còn có vài bộ đồ ngủ bằng lụa.
Tôi lấy bừa một bộ, vì không mặc vừa quần của anh nên tôi chỉ có thể mặc mỗi chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen này thôi.
Cổ áo hơi rộng, tôi lại cầm lấy áo lót của Bùi Kiêu… Tuy áo của anh rất dài, nhưng tôi đâu thể ra ngoài với cách ăn mặc này được.
Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, là của Tô Kỳ!
Cô ấy và Bùi Phóng đang ở khách sạn.
Tầng dưới chẳng có lấy một bóng người, ngay cả dì Trương cũng không có nhà.
Tôi gọi tên Bùi Kiêu, nhưng chẳng ai đáp lại.
Lúc tôi đi ngang qua phòng làm việc thì thấy cửa phòng đang mở, tôi đột nhiên nhớ tới mấy bức ảnh treo trong căn phòng này.
Bây giờ tôi đã có thể nhìn rõ mấy tấm ảnh kia… Tất cả đều là ảnh chụp tôi.
“Sợ không?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo của Bùi Kiêu chợt vang lên sau lưng tôi. Tôi vô thức lùi về sau rồi thảng thốt xoay người lại.
Bùi Kiêu đứng sau lưng tôi, đôi mắt buồn bã khẽ run. Anh vươn tay tới vuốt ve mặt tôi.
“Em sợ không?”
“Bùi Kiêu, anh…”
Tại sao?
Tại sao trong phòng toàn là ảnh chụp tôi từ năm 17 tuổi đến tận bây giờ? Rốt cuộc Bùi Kiêu biết tôi từ khi nào?
Chẳng phải chúng tôi biết nhau sau khi Bùi Phóng và Tô Kỳ kết hôn sao?
Bùi Kiêu vừa cúi đầu vừa tiến đến gần tôi, mãi cho đến khi trán chạm trán, anh mới chịu dừng lại.
Môi của anh cách tôi gần quá, tôi vô thức ngừng thở.
“Tự Tự, em có biết anh từng muốn giam giữ em trong căn phòng này rất nhiều lần rồi không?”
Tôi trợn to mắt.
Rõ ràng Bùi Kiêu vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách như trước, nhưng tôi thấy rõ sự cố chấp đang cuồn cuộn trong mắt anh.
Bùi Kiêu vừa cười vừa che mắt tôi lại. Dường như hàng mi khẽ run của tôi khiến anh hơi nhột.
Giọng anh trầm xuống: “Đừng nhìn anh như thế.”
Tôi hơi sợ anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cụp mắt nhìn tôi: “Tự Tự, đừng sợ anh. Anh sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Cho nên, anh lựa chọn tổn thương chính mình.
Tối hôm qua tôi đã trông thấy đống sẹo chồng chéo trên cánh tay của anh.
Tôi nhìn về phía bàn làm việc, hòm thuốc đã biến mất rồi!
Hình như tôi đã biết lý do vì sao Bùi Kiêu lại đến đây.
Đột nhiên tôi nổi giận chất vấn anh: “Anh chụp mấy tấm hình kia lúc nào?”
Bùi Kiêu nhìn tôi nhưng chẳng nói lời nào. Tôi cười khổ, cả người chẳng còn chút cảm giác nào cả.
Tôi xoay người rời đi, tôi chẳng muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa. Nào ngờ Bùi Kiêu lại kéo lấy tay tôi, trong mắt anh thoáng qua vẻ bối rối.
“Tự Tự…”
Anh mím chặt môi: “Lúc em 17 tuổi… Anh… trước kia anh tên là Bùi Úc, sau này mới đổi thành Bùi Kiêu.”
Tôi lườm anh, ai thèm quan tâm trước kia anh tên gì chứ?
Bỗng nhiên một đoạn phim xuất hiện trong đầu tôi…