Năm tôi 17 tuổi, tôi có một người bạn cùng bàn lúc nào cũng ủ rũ chán chường, người bạn đó tên là Bùi Úc.
Trong ký ức xa xăm ấy, tôi nhớ cậu ta có mái tóc dài đến mức che khuất cả mặt, dáng người vừa cao vừa gầy.
Bùi Úc là sự tồn tại vô hình trong lớp tôi. Tuy lúc nào cậu ta cũng đứng nhất lớp, nhưng cậu ta không thích nói chuyện, chẳng bao giờ hợp với số đông.
Còn tôi là đứa thường xuyên gục xuống bàn để ngủ mỗi khi rảnh rỗi.
Bùi Úc rất yên tĩnh, tôi có thể ngửi thấy hương xà phòng thoang thoảng trên người cậu ta mỗi khi nhắm mắt lại.
Lúc tôi chủ động trò chuyện thì Bùi Phóng chỉ trả lời qua loa, thậm chí trông cậu ta còn hơi căng thẳng nữa chứ.
Chúng tôi tựa như hai đường thẳng song song, tuy cạnh bên nhưng chẳng có lấy một điểm giao nhau.
Khi đó tôi vừa quen được Tô Kỳ, ngày nào chúng tôi cũng dính chặt với nhau, thế nên tôi từ chối để tài xế trong nhà đón về sau giờ học mà thích đi bộ cùng Tô Kỳ hơn.
Có một hôm Tô Kỳ xin nghỉ, lúc đi qua con hẻm gần trường học, tôi cứ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi sợ quá nên bỏ chạy, nào ngờ lại đạp phải chai rượu trên đất, đau đến suýt khóc.
Bùi Úc xuất hiện ngay lúc ấy, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng trước mặt tôi rồi ra hiệu để tôi leo lên lưng mình.
Giây phút nằm trên lưng Bùi Úc, tôi có thể cảm nhận rõ người cậu đã căng cứng. Thế rồi, cậu ấy lặng lẽ cõng tôi về đến tận cửa nhà.
Tôi cất tiếng cảm ơn, cậu ấy đáp lại tôi bằng chất giọng khàn khàn thường ngày: “Không cần đâu.”
Hôm sau, tôi vui vẻ mang quà cảm ơn đến lớp để tặng cho Bùi Úc, nào ngờ cậu ấy không đi học.
Cậu ấy chuyển trường rồi.
Tuy có hơi nghi ngờ, nhưng chuyện này chỉ như một chi tiết nhỏ lướt qua trong quãng đời học sinh của tôi, dần dà cũng bay biến theo gió.
Vậy mà lúc này đây Bùi Kiêu lại nói tên cũ của mình là Bùi Úc.
“Tại sao anh lại chuyển trường?”
Bùi Kiêu nhìn sâu vào mắt tôi rồi thở dài: “Bởi vì anh bị bệnh, Tự Tự.”
Tôi không thể tin được. Bùi Kiêu cao lớn thế kia, có nhìn thế nào cũng chẳng giống mấy người từng bị bệnh, thậm chí thể lực của anh còn hơn hẳn người bình thường nhờ tập thể dục đều đặn.
Hóa ra những lời mẹ Bùi nói đều là sự thật.
Dường như Bùi Kiêu nhìn thấu suy nghĩ của tôi nên sắc mặt anh tối sầm lại: “Anh mắc bệnh trầm cảm.”
Tôi trừng to mắt.
Bùi Kiêu mắc chứng trầm cảm ư?
“Cứ tan học là anh sẽ đi theo em, cho đến hôm đó… dọa em sợ…”
Vậy nên anh ấy vừa mắc bệnh trầm cảm, vừa có chứng đa nghi?
Bởi vì thấy tôi sợ nên anh ấy mới lựa chọn nghỉ học và rời đi.
Nếu thế thì mọi chuyện đều hợp lý cả rồi.
Bây giờ tôi vẫn còn khó chịu khi nhớ lại cảm giác bị người ta theo dõi, nhưng nếu đó là Bùi Kiêu thì… hình như cũng không đáng sợ lắm nhỉ?
Kể từ lần đó, tôi chẳng dám đi vào con hẻm đó một mình nữa.
Đúng là ám ảnh mà.
Sắc mặt Bùi Kiêu càng lúc càng tái đi, trông anh suy sụp đến cùng cực.
“Tự Tự, có phải em đang sợ anh đúng không?”
Tôi muốn xác nhận một điều…
“Bùi Kiêu, anh thích em, đúng chứ?”
Bùi Kiêu gật đầu rồi nhấn mạnh: “Không phải là thích.”
Anh tiến tới ôm lấy eo tôi, nhìn tôi thật nghiêm túc: “Mà là yêu.”