“Vốn dĩ anh đã sẵn sàng để thu mình trong góc tối, nào ngờ em lại xông vào cuộc sống của anh thêm lần nữa.”
Tôi chạm vào mấy vết sẹo trên tay anh, nhìn thế nào cũng thấy chúng thật đáng sợ.
“Những cái này có từ khi nào?”
Bùi Kiêu im lặng thật lâu, mãi cho đến khi tôi ngước mắt lên nhìn anh đăm đăm thì anh mới chịu cất lời: “Ngày đồng ý kết hôn với em.”
Tôi ngây cả người.
“Anh quá ích kỷ, anh phải chịu trừng phạt.”
“Tự Tự, anh không thể trói buộc em bên cạnh anh được, anh sẽ liên lụy đến em mất.”
Trước kia tôi có thể cảm nhận được Bùi Kiêu cố ý lạnh nhạt và giữ khoảng cách với mình, nhưng tôi đâu ngờ mọi chuyện là do anh mắc chứng khó biểu đạt cảm xúc chứ?
Tôi cúi xuống nhìn cánh tay dưới lớp áo sơ mi xanh đậm, hình như có chỗ vẫn còn hơi ướt.
Tôi vội vàng kéo tay áo của anh lên, thật sự có vết thương mới!
Đương nhiên vết thương này chỉ mới xuất hiện trong sáng hôm nay thôi.
“Anh lại gây ra lỗi lầm nên đây là trừng phạt mà anh phải chịu.”
Màu đỏ của máu vẫn đang lan ra, tôi vội vàng xoay người rời đi, đến lúc quay trở lại thì Bùi Kiêu đang đau đớn ngồi xổm dưới đất với vành mắt đỏ ửng.
Tôi vừa thở dài vừa xách hòm thuốc vào phòng, sau đó dùng cồn đỏ khử trùng cho anh.
“Khử trùng xong thì em đưa anh đến bệnh viện nhé. Vết thương sâu thế này, phải đi xử lý mới được.”
Bùi Kiêu ngước lên nhìn tôi: “Em không muốn rời khỏi đây sao? Anh có bệnh, lại còn gây ra sai lầm nữa.”
Tôi bỏ băng gạt trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Bùi Kiêu, tối hôm qua em là người chủ động, là em chủ động cơ mà, anh chẳng làm sai điều gì cả.”
Bùi Kiêu mới ra mắt ba năm mà đã trở thành Ảnh đế nhờ vào khả năng diễn xuất linh hoạt và ngoại hình điển trai của mình, nhưng có ai ngờ anh lại tự ti trong chuyện tình cảm đến vậy đâu chứ?
Tôi suy tính hồi lâu rồi hỏi anh: “Bùi Kiêu, chúng ta đi chữa bệnh cho anh nhé? Em sẽ đi cùng anh.”
Bùi Kiêu gật đầu.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau khi lái xe đưa Bùi Kiêu đến bệnh viện xử lý vết thương, tôi về nhà rồi cẩn thận nghiên cứu về chứng bệnh của anh.
Cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho Bùi Phóng.
Người nọ biết Bùi Kiêu đồng ý phối hợp trị liệu thì kinh ngạc lắm.
“Anh ấy đồng ý chữa bệnh á?”
Cậu ấy kể cho tôi nghe, trước kia nhà họ Bùi có thuê người chữa trị cho Bùi Kiêu, nào ngờ vị bác sĩ kia là nam, lại thích dáng vẻ yếu ớt của Bùi Kiêu nên động tay động chân với anh ấy, thế là Bùi Kiêu đè gã bác sĩ kia xuống, suýt nữa là xảy ra án mạng rồi.
Sau lần đó, Bùi Kiêu rất ghét đi chữa bệnh, thậm chí anh còn tỏ ra kháng cự chuyện đó.
Việc điều trị được thực hiện ba ngày một lần.
Lần nào tôi cũng đứng cạnh Bùi Kiêu, anh nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán tôi, còn tôi sẽ kiễng chân hôn lên môi anh mỗi lúc thấy anh khó chịu.
Vẻ chán ghét từng hằn sâu trong mắt anh chợt bay biến, nhường chỗ cho niềm vui đang từ từ dâng trào.
Ánh mắt Bùi Kiêu sáng rực, tựa như anh thích chuyện đó lắm vậy.
Bác sĩ thấy thế thì ho khan một tiếng.
Tôi đỏ mặt cúi đầu như con chim cút, còn Bùi Kiêu thì cười khẽ.
Bác sĩ nói với tôi, vì mẹ anh mất sớm, ba lại bỏ mặc chẳng quan tâm nên tôi phải ở bên Bùi Kiêu nhiều hơn.
Tình trạng của anh đang có chuyển biến tốt.
Sau khi trở lại biệt thự, tôi chặn Bùi Kiêu vừa mới tắm xong ở ngay cửa phòng tắm rồi chạm vào cơ bụng đang được phơi ra của anh, phía dưới là chiếc khăn tắm màu trắng.
Dường như từng tế bào trên người anh đều đang kêu gào: THÍCH!!!
Ngay cả ánh mắt kia cũng nhìn tôi đăm đăm.
Chờ đến khi tôi rụt tay về rồi xoay người đi, Bùi Kiêu lại chìm trong nỗi cô đơn vô tận.
Trêu anh vui quá đi.
Bỗng nhiên tôi xoay người đi vào phòng tắm.
Bùi Kiêu cứ đứng đó nhìn tôi. Tôi vừa mở khóa kéo ở bên eo vừa hỏi anh: “Anh muốn tắm cùng nhau không?”
Bùi Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt anh chìm trong u tối.
…
Trong lúc ý loạn tình mê thì điện thoại của tôi đổ chuông.
Mẹ tôi gọi tới.
“Con đi đâu thế? Sao chưa về hả? Mấy ngày nay cứ nhông nhông ngoài đường, rốt cuộc con đang ở cùng ai vậy?”
Bùi Kiêu như bị ấn phải công tắt tạm dừng, từng thớ thịt sau lưng căng chặt.
Tôi thấy hơi buồn cười nên muốn trêu chọc anh, đầu ngón tay tôi vuốt ve dọc theo yếu hầu, xuống đến tận phía dưới.
Người kia nuốt nước bọt.
“Mẹ, con đang ở cùng với Tô Kỳ mà.”
Mẹ tôi nghi ngờ: “Thật sao?”
Tôi nói cho có lệ: “Không tin thì mẹ gọi cho cậu ấy đi.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, tôi vội gửi tin nhắn cho Tô Kỳ, sau đó tiếp tục cắn vào yếu hầu của Bùi Kiêu.