Có lẽ biểu cảm của tôi quá mức kinh hãi, Thẩm Hàm Xuyên nghi ngờ hỏi: “Anh trai tôi đáng sợ lắm sao?”
Bố tôi cũng nhận ra điều bất thường: “Hai đứa quen nhau à?”
Phó Lâm Châu điềm nhiên đáp: “Quen.”
Tôi bật lại ngay: “Không quen!”
Bố tôi nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”
Tôi vội vàng chữa cháy, cố cười gượng gạo: “Trước kia thì không quen, bây giờ coi như là… quen rồi ạ.”
Dì Thẩm ân cần an ủi tôi: “Kiều Hà, cháu đừng sợ. Lâm Châu tuy ngoài lạnh trong nóng, nhưng thật ra rất dễ gần.”
Bà còn giới thiệu tôi với Phó Lâm Châu: “Đây là Kiều Hà, đối tượng xem mắt của Hàm Xuyên đấy.”
Tay tôi cầm dĩa run lên bần bật.
Phó Lâm Châu không ngồi cùng gia đình, ngược lại kéo ghế ngồi ngay cạnh tôi, chậm rãi hỏi: “Ồ? Đối tượng xem mắt?”
“Đúng vậy,” Dì Thẩm thật sự nói không ngớt. “Dì thấy Kiều Hà rất thích Hàm Xuyên, vừa nãy nhìn thấy Hàm Xuyên còn ngẩn người ra một lúc.”
Tại sao tôi lại ngẩn người? Chẳng phải vì tối qua vừa ngủ với con trai lớn, hôm nay lại đến xem mắt con trai nhỏ của bà sao?!
Dì Thẩm đột nhiên nhíu mày, chăm chú nhìn vào cổ Phó Lâm Châu, rồi lại nhìn sang vết cào trên cánh tay hắn.
“Đây là chuyện gì thế này?”
Phó Lâm Châu không đáp, chỉ quay qua nhìn tôi, cười như không cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cổ mình.
“Chuyện này, có lẽ bạn học Kiều Hà sẽ giải thích rõ hơn.”
Năm cặp mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Hỏi tôi làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn tôi ngay tại đây, trước mặt bao nhiêu người, nói rằng chính tôi đã cắn hắn thành ra thế này sao?
Dù có cho tôi ba trăm lá gan tôi cũng không dám!
Mẹ tôi vội hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi nhanh trí nói: “Anh Phó đoán được em học y à?”
“Anh Phó, vết thương trên cổ anh là do xuất huyết mao mạch. Nhưng mà không sao đâu, vài ngày nữa sẽ tự khỏi thôi.”
Vậy là tạm thời thoát hiểm.
Phó Lâm Châu không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
Dì Thẩm nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại tôi và Thẩm Hàm Xuyên.
“Hàm Xuyên nhà dì chưa từng yêu đương, chỉ thích bơi lội, du lịch. Hình như mấy đứa trẻ gọi kiểu này là… trai ngoan?”
Trùng hợp thật đấy.
Chị gái tôi, ngoài việc từng nhất thời mê mẩn Phó Lâm Châu, còn yêu qua mười hai anh trai khác. Cảm giác Thẩm Hàm Xuyên rất hợp gu chị, có khi tôi nên giới thiệu hai người họ cho nhau.
Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat.
“Hay là chúng ta thêm bạn bè đi?”
Thẩm Hàm Xuyên rất lịch sự thêm bạn với tôi.
Hôm nay tôi đi giày cao gót mẹ tôi chuẩn bị, hơi đau gót chân. Đứng không vững, Thẩm Hàm Xuyên nhanh tay đỡ lấy tôi.
Dì Thẩm cười nói: “Người trẻ nên giao lưu nhiều một chút, dì thấy hai đứa rất xứng đôi đấy…”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một trận đau nhói trên đùi. Phó Lâm Châu, trông thì ôn văn nho nhã, lại lợi dụng khăn trải bàn che khuất, đặt tay lên đùi tôi và nhéo một cái không thương tiếc.
Tối qua hắn phát hiện ra điểm mẫn cảm của tôi, cả đêm cứ nghịch không biết chán.
Tôi rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó dịch ghế, muốn ngồi xa hắn một chút.
“Lâm Châu, sao con hung dữ nhìn em dâu tương lai làm gì vậy? Dọa người ta sợ rồi kìa.”
Phó Lâm Châu thản nhiên liếc nhìn tôi, cũng dịch ghế lại gần, bàn tay vững vàng đặt trên váy tôi.
“Em dâu?”
“Bây giờ chưa phải, nhưng sau này có thể là.”
Dì Thẩm đúng là mẹ ruột của Phó Lâm Châu, vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền tối sầm lại.
“Chuyện này phải hỏi ý kiến bạn học Kiều Hà chứ?”
Hắn quay đầu nhìn tôi, giọng điệu vẫn rất ôn hòa, nhưng tay thì không hề giảm lực.
“Bạn học Kiều Hà, em có ý với em trai tôi không?”
Tôi định phủ nhận ngay lập tức, nhưng điện thoại bỗng sáng lên, là tin nhắn của Thẩm Hàm Xuyên.
“Mau nói là em có ý với tôi.”
“Cầu xin em.”
“Nếu không tôi lại bị lôi đi xem mắt.”
Cuối cùng anh ta còn gửi thêm một sticker mèo nhỏ. Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh ta đang nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, trông đáng thương vô cùng.
Giọng Phó Lâm Châu vang lên ngay bên tai.
“Bạn học Kiều Hà, sao không trả lời?”