Thực ra, hắn căn bản không phải xem “biểu hiện” của tôi.
Là đang tự “biểu hiện” thì đúng hơn.
Suốt ba tiếng đồng hồ, tôi như con thuyền nhỏ lắc lư trong biển cả dậy sóng, hết chìm rồi lại nổi.
Khi tôi mở mắt, trời đã sáng.
Phó Lâm Châu ngủ rất say, cơ bụng thon gọn săn chắc khiến tôi không khỏi choáng váng. Ánh mắt tôi rơi xuống cổ hắn, thấy đầy những dấu vết khiến tôi run lên.
Tôi vội vã mặc đồ, rón rén chuồn khỏi hiện trường, rồi gọi ngay cho chị gái.
“Chị, em có chuyện cần nói.”
“Kiều Kiều, chị cũng có chuyện muốn nói, em nói trước đi.”
Tôi ngập ngừng: “Cái đó… tối qua… sau khi chị chạy mất… em với Phó Lâm Châu… chị hiểu mà, đúng không?”
Đầu dây bên kia vọng lại một tiếng “oa”, khiến tôi rùng mình.
“A a a a a, Kiều Hà, em đỉnh quá! Đó là Thái Tử Gia Bắc Kinh đấy! Thế nào rồi, hai người xác định quan hệ luôn chưa?! À, mà tối qua chị gặp một anh đẹp trai khác rồi, không còn thích Phó Lâm Châu nữa đâu, em cứ yên tâm mà tấn công!”
Hóa ra lý do chị bỏ chạy là thế đấy?
“Xác định cái gì chứ, Phó Lâm Châu không giết em là may mắn lắm rồi. Giờ chỉ mong đừng bao giờ gặp lại anh ta nữa thôi.”
…
Tôi về nhà trang điểm, rồi cùng bố mẹ tới vườn Quan Hòa. Gia đình đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt, bố dặn dò đi dặn lại, nói đối phương có gia thế hoành tráng, bảo tôi phải cẩn thận, đừng có đắc tội.
Dù không ưng ý thì cũng phải gặp mặt, nể mặt đối phương chứ.
Đến nơi, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ra đón, chào hỏi bố mẹ tôi. Không hiểu sao, nhìn bà ấy, tôi lại thấy có nét gì đó giống Phó Lâm Châu.
Chúng tôi đi theo bà ấy qua sân bóng rổ, bà ấy quay lại gọi to: “Người đã đến rồi, còn không mau lại đây?”
Một chàng trai mặc áo phông trắng ôm bóng rổ chạy tới, tóc mái lòa xòa trước trán, dây rút trên chiếc quần thể thao màu xám đung đưa theo nhịp bước.
Tôi đứng hình, dụi mắt mấy cái, nhìn kỹ lại.
Chuyện quái gì thế, sao hôm nay tôi nhìn ai cũng giống Phó Lâm Châu vậy?
Anh ta chìa tay ra: “Chào bạn, Kiều Kiều. Tôi là Thẩm Hàm Xuyên.”
Tôi còn ngẩn ngơ bắt tay anh ta.
Tới bữa tối, bố mẹ tôi và dì Thẩm trò chuyện rất vui vẻ, Thẩm Hàm Xuyên thì ngồi đối diện tôi, cắt bít tết một cách tao nhã.
Dì Thẩm cười nhẹ, đánh giá tôi: “Nhìn Kiều Hà là biết ngoan ngoãn rồi.”
Mẹ tôi vội tiếp lời: “Đúng vậy, Kiều Kiều nhà tôi ngoan lắm, khác hẳn với đứa con gái hư hỏng kia.”
“Nó tập trung học hành, thành tích xuất sắc, chưa từng yêu đương ai.”
“Nó còn nhát gan nữa, lớn thế này rồi mà chưa từng nắm tay con trai!”
Nghe đến đây, tôi đỏ bừng cả mặt. Nhớ tới đêm qua Phó Lâm Châu quá “hăng”, lúc này toàn thân tôi vẫn còn đau nhức, ngại ngùng cúi đầu.
Ngay lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mắt.
Ôi trời, sao tôi lại thấy Phó Lâm Châu nữa?
Tôi nháy mắt mấy cái, bóng dáng Phó Lâm Châu càng lúc càng gần, giọng nói trầm trầm của hắn cũng vang lên.
“Xin lỗi, tắc đường nên tới trễ.”