Phó Lâm Châu đứng dựa hờ vào khung cửa, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, một tay túm chặt lấy cổ áo tôi.
“Em định đi đâu?”
Tôi bị dồn đến góc tường, chẳng còn đường thoát, run rẩy đáp: “Chị gái em chạy mất rồi, em tính đi tóm chị ấy về giúp anh đây!”
Chuyện là chị tôi thầm mến Phó Lâm Châu từ lâu, đặc biệt chuẩn bị hẳn một gói thuốc, rồi giao nhiệm vụ cho tôi: “Khi anh ta tới, em nhớ bỏ thuốc này vào rượu của Phó Lâm Châu nhé.”
Tôi nghe mà nghi ngờ, liền hỏi lại: “Ủa, thuốc này để làm gì thế?”
Chị tôi hạ giọng thì thào, vẻ mặt thần bí như trong phim gián điệp: “Chị đặt hàng giá cao đó! Nghe bảo chỉ cần nhốt hai người trong một phòng, chờ thuốc phát tác là họ sẽ yêu nhau điên cuồng.”
Nghe cứ như cổ tích vậy?
Tôi đưa gói thuốc lại, cười nhăn nhó: “Chị có bị lừa không đó? Đây chẳng phải là trò lừa mấy đứa IQ thấp sao?”
Chị ấy khóc lóc, năn nỉ ỉ ôi cả buổi, còn cam đoan không có tác dụng phụ gì. Cuối cùng, tôi cũng đành miễn cưỡng bỏ thuốc vào ly rượu của Phó Lâm Châu, rồi dụ anh ấy vào phòng bao.
Kết quả là… chị tôi biến mất tiêu! Bỏ rơi luôn đồng đội!
Chưa hết, trò này còn hoang đường hơn nữa. Hóa ra chị tôi bị lừa rồi! Cái “thuốc thần kỳ” đó chỉ là thứ bán đầy ở mấy cái máy tự động 24/24 thôi!
…
Ánh mắt Phó Lâm Châu hơi lấp lánh, rồi bất ngờ cắn nhẹ vào vành tai tôi. Tay tôi chạm tới nắm cửa, từ từ ấn xuống.
Ngay lúc cửa sắp mở ra, Phó Lâm Châu nhanh chóng dùng lưng chắn lại, tay thì mơn trớn trên môi tôi.
“Uống bao nhiêu rượu rồi? Chắc vẫn còn đi đứng bình thường được chứ?”
“Chỉ có sáu chai thôi mà, không sao đâu.”
Đứng gần anh ta, gương mặt tuấn tú bỗng dưng phóng đại trước mắt tôi, mùi hương trên người anh cũng… dễ ngửi lạ thường. Tôi cảm thấy hơi men bắt đầu xộc lên não.
Không nên nán lại lâu nữa, tôi cố đẩy cửa, định chuồn nhanh cho an toàn.
“Muốn chạy à?” Phó Lâm Châu thở dài, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi, “Bảo bối định bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt sao?”
Hả? Hắn vừa gọi tôi là gì? Bảo bối á?!
Tôi bị tiếng “bảo bối” làm cho choáng váng, chột dạ đáp lại: “Vậy… em đi mua thuốc giải cho anh, được không?”
Phó Lâm Châu ôm chặt lấy tôi, giọng trầm trầm đầy dụ dỗ: “Ừ, bảo bối cứ đi đi.”
Nếu chỉ nói thế thôi thì tôi đã đi rồi.
Nhưng không, anh ta còn thêm một câu: “Nếu bảo bối muốn nhà mình phá sản.”
Đầu óc tôi bùng nổ trong nháy mắt, thật muốn tự cho mình vài cái tát!
Tôi đúng là bị ma xui quỷ khiến mới giúp chị làm cái chuyện này, đắc tội ai không đắc tội, lại đụng trúng ngay Thái Tử Gia Bắc Kinh.
Tôi buông tay khỏi nắm cửa, quay đầu cười gượng: “Thôi không muốn phá sản đâu, em muốn làm tiểu thư cơ.”
“Cầu xin anh tha cho.”
Bờ môi chạm nhẹ xuống, mềm mại như tuyết, mùi rượu thanh mát quấn quanh hơi thở hai người.
Phó Lâm Châu ấn tôi xuống sofa: “Xem biểu hiện của em thế nào.”