Bí Kíp Chinh Phục Boss

Phản kháng



Chương 3: Phản kháng

Ngay khi tôi vừa đặt chân đến bữa tiệc, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, như thể tôi là món ăn chính trên bàn tiệc.

“Từ khi Ngu Sanh kết hôn, có thấy cô ấy tham gia mấy dịp thế này đâu, hôm nay đột nhiên lại thấy ghé mặt.”
“Chắc vẫn còn vương vấn cậu cả nhà họ Giang, tiện đến đây gây chuyện chút ấy mà.”
“Trước đây cô ta bám lấy Giang Tuân như đỉa đói, cuối cùng thì sao? Giang Tuân lại chọn chị cô ta, Ngu Liên Nguyệt kia mà!”
“Ơ, đã lấy chồng rồi còn nghĩ đến Giang Tuân sao?”

“Lấy chồng thì làm sao? Nhìn xem nhà họ Lục có coi trọng cô ta tí nào không chứ?”

Tôi khẽ hắng giọng chen vào: “Đúng, đúng, đúng! Ngu Sanh là con bé nhà quê mà, làm sao so được với tiểu thư Ngu Liên Nguyệt được nuông chiều từ bé chứ!”

Mọi người nhao nhao phụ họa.

“Lục Văn Cảnh vừa đẹp trai lại còn giàu có, Ngu Sanh gả được cho anh ta đúng là phúc tổ ba đời.”

Tôi mỉm cười, định nói thêm thì chợt nghe tiếng ai đó rất quen thuộc:

“Ngu Sanh, em đang làm gì ở đây?”

Mọi người xung quanh bỗng giật mình, nín thở nhìn về phía Giang Tuân, rồi nhanh chóng tản ra như chim gặp diều hâu. Ồ, tiếc quá, trò vui vừa mới bắt đầu mà đã tàn rồi.

Tôi thở dài, liếc nhìn Giang Tuân rồi định quay đi thì cổ tay bị anh ta nắm chặt.

“Ngu Sanh, tại sao em lại kết hôn với Lục Văn Cảnh?” Giọng anh ta lạnh lùng vang lên.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt: “Tôi không cưới Lục Văn Cảnh thì cưới ai? Anh sao? Giang đại thiếu gia?”

Hệ thống vang lên trong đầu: “Chỉ số hắc hóa của phản diện +100.”

Rồi lại: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -100.”

Tôi nhướn mày, chuyện gì xảy ra với Lục Văn Cảnh rồi?

Giang Tuân nghiêm giọng: “Ngu Sanh, em hãy ly hôn với hắn đi. Em không cần phải vì giận dỗi với tôi mà tùy tiện kết hôn với người khác.”

Tôi bật cười thành tiếng, giật mạnh tay ra: “Tùy tiện? Để tôi nói cho anh biết nhé, Lục Văn Cảnh cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, và không cần dựa vào gia tài của gia đình như anh.”

Tôi nheo mắt: “Anh nghĩ mình là gì mà so sánh với anh ấy? Máng mương so với thuỷ điện à?”

Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -100.”

Tôi ngước nhìn Lục Văn Cảnh từ xa, quay lại và lớn giọng: “Giang Tuân, đừng nói với tôi là anh lại nhớ đến tôi nhé, đúng là buồn nôn!”

“Tôi đã có chồng, và chồng tôi tuyệt vời gấp bội anh, hiểu chưa? Giờ thì làm ơn, tránh xa tôi ra!”

Hệ thống: “Chỉ số hắc hóa của phản diện -100.”

Sau khi bỏ lại Giang Tuân, tôi trốn vào một góc yên tĩnh trong vườn, tận hưởng chút không khí trong lành. Chưa được bao lâu thì… Ngu Liên Nguyệt trong đôi giày cao gót lộng lẫy của cô ta đã xuất hiện trước mặt tôi.

“Trùng hợp quá! Sanh, em cũng ở đây sao?”

Tôi khẽ nghiêng người để cô ta lao vào khoảng không, cô ta loạng choạng nhưng vẫn đứng vững. Thấy cô ta lại giả vờ sắp ngã xuống bể bơi bên cạnh, đưa tay định kéo tôi theo.

Tôi đá nhẹ vào mông cô ta, giúp cô ta thuận lợi rơi xuống nước.

“Ùm!” Nước bắn tung tóe.

“Ngu Sanh… buông… buông tay… sặc… cứu với…” Cô ta ho sặc sụa dưới nước.

Hệ thống vang lên một cách hoảng loạn: “Ký chủ! Cô đang làm gì thế?!”

Tôi nhún vai: “Chẳng phải chồng tôi là phản diện lớn sao? Tôi chỉ đang thực hiện đúng vai trò của một người vợ phản diện thôi mà.”

Ngu Liên Nguyệt vùng vẫy dưới nước như cá mắc cạn, tôi thì lại chả thấy gì thú vị.

“Ngu Sanh… cứu…” cô ta lắp bắp kêu lên.

Tôi chậm rãi thả cô ra: “Ồ, hệ thống, nếu tôi không làm những việc này, chẳng phải các người sẽ điện giật tôi sao?”

Hệ thống kêu lên: “Nếu cô không dừng lại, tôi sẽ giật điện cô thật đấy!”

Tôi cười khẩy: “Cứ thử xem. Điện giật cũng chẳng làm tôi ngừng được đâu!”

“Hệ Thống Công Lược Phản diện” không phải là hệ thống đầu tiên tôi thức tỉnh. Hệ thống đầu tiên gọi là “Hệ Thống Nữ Phụ Ác Độc.”

Năm đó, tôi vừa được nhận lại về nhà họ Ngu, chưa kịp hưởng chút tình thân nào thì Ngu Liên Nguyệt đã nhào vào lòng mẹ Ngu khóc như mưa: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”

Vậy là chuyện tôi bị bảo mẫu tráo đổi hơn mười năm bị gạt sang một bên, còn tôi bỗng dưng có thêm một cô “chị gái” từ trên trời rơi xuống.

Ngay lúc đó, hệ thống vang lên trong đầu tôi: “Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh hệ thống Nữ Phụ Ác Độc.”

Và thế là tôi bị buộc phải làm những việc gây khó dễ cho Ngu Liên Nguyệt, không làm thì điện giật.

Tôi không chấp nhận điều này, nhưng dù tôi có làm hay không, kết cục cũng như nhau. Chẳng hạn như có lần cô ta tự trật chân trên sân khấu rồi lại nói: “Chỉ có Ngu Sanh từng chạm vào giày của tôi, nhưng tôi chọn tha thứ cho cô ấy vì sự ghen tị mù quáng.”

Tôi đã chịu đựng suốt một tháng trời trước khi được “thăng cấp” lên một hệ thống khác.

Lần này là “Hệ Thống Nữ Phụ Si Tình,” nhiệm vụ của tôi là làm một fan cuồng của Giang Tuân. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu, tôi phải bám theo hắn ta đến cùng trời cuối đất, chỉ để làm nền cho tình yêu của hắn với Ngu Liên Nguyệt.

Tôi thì chẳng hứng thú gì với Giang Tuân, nhưng ít nhất làm người hâm mộ vẫn đỡ hơn làm “con chó bị điện giật.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.