Bí Kíp Chinh Phục Boss

Chương 4



Chương 4:

Năm tôi bị “Hệ thống nữ phụ si tình” ràng buộc, cuộc sống của tôi trở nên “phong phú” vô cùng. Mỗi ngày đều phải hỏi thăm Giang Tuân vào sáng sớm và tối muộn, tự tay làm bữa sáng tình yêu, tặng quà vào các dịp lễ tết. Mấy thứ đó chỉ là những nhiệm vụ cơ bản nhất.

Tôi còn phải luôn luôn sẵn sàng, chỉ cần Giang Tuân nhíu mày là tôi phải xuất hiện ngay, không kể thời tiết, hoàn cảnh hay… lòng tự trọng. Chẳng hạn như lần nọ, tôi đội mưa to chạy đến đầu kia thành phố để mua cho anh ta một bát cháo hải sản “nhớ mãi không quên”.

Và cái kết không thể hài hước hơn: tôi, ướt như con chuột lột, đứng trước đám bạn của anh ta, nhận lấy những lời “khen ngợi”: “Giang thiếu gia, Ngu Sanh yêu cậu đến mức nào thì mọi người nhìn là hiểu liền.”

Còn số phận của bát cháo hải sản ư? Tất nhiên là bị ném vào thùng rác, nơi nó đáng ra phải đến từ đầu.

Nhưng tôi lại chẳng thể nổi cáu, chỉ biết mỉm cười, dịu dàng nói: “A  Tuân, anh uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

—-

Tiếng động lớn bên hồ bơi nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng tiệc.

Ngu Liên Nguyệt, trong trạng thái ướt sũng và run lẩy bẩy, khoác áo vest rồi nấp sau lưng Giang Tuân, nước mắt lưng tròng: “A Tuân, không phải lỗi của Sanh đâu, anh đừng trách cô ấy.”

Đám đông liền lên tiếng chỉ trích:

“Lại là Ngu Sanh, lúc nào cũng vậy. Cô ta chẳng chịu buông Giang Tuân ra!”

“Ghen tuông đến mức đẩy cả chị ruột mình xuống nước, thật là quá đáng.”

“Cùng là con gái Ngu gia, sao mà khác nhau nhiều đến thế chứ?”

Giang Tuân liếc nhìn tôi với vẻ “biết ngay mà”: “Ngu Sanh, xin lỗi Liên Nguyệt đi.”

Tôi cười khẩy một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì giọng lạnh lùng của Lục Văn Cảnh đã vang lên: “Anh muốn vợ tôi xin lỗi chuyện gì?”

Đôi môi tôi cong lên nhẹ nhàng, trong khi Lục Văn Cảnh ném cho Giang Tuân một cái nhìn sắc bén, đủ để làm bể ly nước gần đó. Tôi quay sang nhìn Ngu Liên Nguyệt, nở một nụ cười vô thưởng vô phạt: “Chỉ là tự vệ thôi, có thể xem camera giám sát.”

Thông thường, camera giám sát sẽ “tự nhiên” bị hỏng vào những lúc quan trọng như thế này. Nhưng hôm nay có Lục Văn Cảnh ở đây, tôi nghĩ camera sẽ không hỏng nổi đâu.

Đúng là tôi đã đá cô ta xuống nước, nhưng camera sẽ cho mọi người thấy trước đó cô ta đã ra tay kéo tôi trước. Và ai cũng biết, Ngu Liên Nguyệt bơi giỏi như cá. Còn tôi thì… khụ, không.

Sắc mặt Ngu Liên Nguyệt lập tức thay đổi, cô ta vội kéo áo Giang Tuân: “A Tuân, thôi bỏ đi.”

Tôi nhìn cô ta cười nhạt: “Bỏ qua sao được. Phải kiểm tra camera chứ.”

Ngu Liên Nguyệt bặm môi: “Thật ra… không liên quan đến Sanh, em tự trượt chân thôi.”

Bầu không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Tôi khoanh tay, nhìn cô ta với vẻ thương hại: “Ồ, trượt chân à? Vậy chắc chị nên đi khám chân ngay. Người chuyên nhảy múa mà trượt chân hoài thế này thì không tốt đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.