Sau khi Thẩm Mặc rời đi, tôi ngồi thừ một lúc rồi cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho mẹ – người phụ nữ chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi.
Không ngờ, lần này bà gọi lại rất nhanh. Tôi vui vẻ bắt máy, lòng thoáng có chút hy vọng. Nhưng thứ tôi nhận được không phải là lời hỏi han, mà là những lời trách mắng lạnh lùng.
“Ai nói viêm ruột thừa cấp tính nhất định phải phẫu thuật? Không thể điều trị trước à? Hay muốn chết luôn?”
“Mẹ, lúc đó con đau lắm, bác sĩ bảo phải phẫu thuật ngay, không thì nguy hiểm đến tính mạng…”
“Nguy hiểm cái gì? Mày xăm đầy mình đã đủ tệ rồi, giờ trên bụng còn thêm cái sẹo nữa. Làm người mẫu mà sẹo như thế thì còn giá trị gì? Mày không thấy mất mặt chứ mẹ thì có đấy.”
Tôi cố nhịn, nhưng những lời của mẹ như từng nhát dao đâm vào tim. Vết thương mổ tối qua chưa đau bằng những lời nói này.
Tôi cắn chặt môi, cố giữ giọng mình bình tĩnh: “Nếu con không làm người mẫu nữa thì vẫn còn cửa hàng xăm, con có thể…”
“Thôi đi! Cái tiệm nhỏ xíu đó của mày thì kiếm được bao nhiêu? Chưa kể còn phải lo học phí cho em trai mày tháng sau. Không đóng thì đừng trách tao tung hê hết chuyện xấu của mày lên mạng!”
Cuộc gọi kết thúc đột ngột. Bên kia đã cúp máy từ lâu, nhưng tôi vẫn giữ điện thoại trên tai, bất động như kẻ mất hồn.
Bất giác, có người cầm lấy điện thoại từ tay tôi. Là Tiêu Lễ. Không nói lời nào, anh chặn luôn số của mẹ tôi.
“Mẹ em lại làm phiền em nữa à?” Anh nhìn tôi, giọng anh dịu dàng nhưng mang theo chút lo lắng.
Tôi gượng cười: “Không phải đâu. Mẹ biết em nằm viện, lo lắng quá nên nói hơi nặng lời một chút thôi.”
Tiêu Lễ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua lớp ngụy trang mà tôi cố dựng lên. “Lớp trang điểm của em trôi hết rồi…”
Tôi ngẩn người, lúc này mới nhận ra gương mặt mình đã đẫm nước mắt từ lúc nào.
Ngày trước, tôi không ngụy biện như thế. Nhưng không hiểu sao, sau lần phẫu thuật này, tôi lại thông suốt nhiều điều, dù cái giá của sự trưởng thành đúng là đắt đỏ, đau đớn đến mức khiến người ta nghẹn thở.
Tiêu Lễ cúi xuống, khẽ cười: “Em nằm viện còn trang điểm làm gì? Ở đây ngoài anh – một bác sĩ nam không hói, còn ai để ngắm nữa đâu. Chưa kể, em đã ‘câu’ được anh rồi mà.”
Tôi đang đau lòng, nhưng nghe câu nói này, không nhịn được bật cười. “Con cá này em thả đi rồi, tốn bao nhiêu công sức mới câu lại được đấy.”
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt anh dịu dàng, ấm áp, sâu đến mức khiến tôi bối rối. Tiêu Lễ vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc thấm nước mắt dính trên mặt tôi sang một bên.
“Lâm Ốc Ốc, em có từng nghĩ rằng, dù em không thả mồi, con cá này cũng tự mình mắc câu không?”
Tôi ngẩn người, chưa kịp hiểu ý anh, nhưng ánh mắt và nụ cười cưng chiều của Tiêu Lễ khiến tôi thấy tim mình đập rộn ràng.
Anh không nói thêm, chỉ mỉm cười bất lực: “Thôi, ăn trưa trước đã.”
———
Khả năng cao là tôi và Tiêu Lễ đã quay lại với nhau. Buổi trưa, anh không chỉ đích thân đút tôi ăn hết một bát hoành thánh mà còn ngồi chơi Vương Giả Vinh Diệu cùng tôi nữa.
Anh đảm nhận vị trí “carry”, đánh bại đối phương dễ như bỡn, rồi ung dung để tôi đi nhặt đồ và gom chiến lợi phẩm.
Sau ba ván thắng liên tiếp, tôi thấy tâm trạng mình nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Em nhớ trước đây anh đâu thích chơi Vương Giả.” Tôi thắc mắc.
Tiêu Lễ mỉm cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc: “Ai bảo lần nào em chơi thua cũng gọi người khác là ‘anh ơi’ chứ?”
Tôi bật cười khúc khích: “Anh ơi, cảm giác được anh bảo vệ thật sự rất tuyệt!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng tôi thề rằng nụ cười thoáng qua trên môi Tiêu Lễ lúc ấy rạng rỡ đến mức khiến tim tôi như tan chảy.
Anh hỏi: “Vui không?”
“Vui chứ.”
“Vậy được rồi. Sau này, chơi Vương Giả anh sẽ dẫn em gái theo.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng dém chăn cho tôi, động tác cẩn thận như đang chăm sóc một đứa trẻ. “Chiều nay em cố nghỉ ngơi. Tối anh có hai ca ph.ẫu th.uật, có thể muộn một chút mới đến thăm em được…”
Tôi ngắt lời anh: “Tối nay anh không cần ở lại đâu. Bạn em muốn đến ở với em. Anh làm việc xong cứ về nghỉ ngơi đi.”
Nụ cười trên môi Tiêu Lễ thoáng vụt tắt, khiến tôi hốt hoảng. Vội vàng, tôi giải thích: “Không phải là em không muốn anh đến, mà là thấy anh mệt mỏi vì em, em sẽ đau lòng lắm.”
Tiêu Lễ cúi người sát lại gần, đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, pha chút nghịch ngợm: “Lâm Ốc Ốc, ngày trước lúc em quấn lấy anh cả đêm không cho anh ngủ, sao không thấy thương anh?”
Tôi sững người, chưa kịp tiêu hóa hết lời trêu ghẹo đó, anh đã xoay người rời đi. Nhưng trước khi bước ra cửa, anh đột nhiên cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má tôi, đúng vào núm đồng tiền.
Nụ hôn nhẹ như cánh bướm ấy khiến tôi ngẩn ngơ.
Càng lúc, tôi càng không hiểu nổi Tiêu Lễ. Anh chủ động hơn, nhưng lại không hẳn.
Như cái cách anh vừa hôn lên gò má tôi – nhẹ nhàng, hờ hững, tựa như chỉ vô tình chạm vào. Thế nhưng, nó đủ khiến trái tim tôi bị siết lại, rồi đập loạn nhịp như một chiếc đồng hồ lên dây cót quá đà.