Tôi đã tìm đủ mọi cách để “trả thù” Tiêu Lễ, nhưng đến ngày xuất viện, anh vẫn không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để thực hiện ý định đó.
Ngồi bên giường, tôi nhìn Tiêu Lễ và Thẩm Mặc bận rộn thu dọn đồ đạc, lòng không khỏi phấn khích khi sắp được về nhà.
“Anh Tiêu, còn gì cần em mang xuống nữa không?” Thẩm Mặc thở hổn hển, dựa người vào cạnh cửa.
“Ừm,” Tiêu Lễ hất cằm về phía hai chiếc vali to đặt gần cửa.
Thẩm Mặc liếc nhìn, rồi như nhận ra điều gì bất thường: “Em nhớ Ốc Ốc nằm viện mà đâu có dùng nhiều đồ thế này.”
Tiêu Lễ thản nhiên đáp: “Của tôi cả đấy.”
Tôi và Thẩm Mặc đồng thanh: “Đồ của anh thật á?”
“Cốp xe tôi đầy rồi, nên phải gửi tạm một ít đồ ở văn phòng. Tiểu Thẩm, cậu giúp tôi mang nó xuống xe cậu nhé.” Nói xong, anh quay sang tôi, giọng điềm nhiên: “Tối nay, tôi sẽ chuyển đến sống cùng Lâm Ốc Ốc.”
Thẩm Mặc cười xấu xa, chống nạnh: “Anh Tiêu à, sống chung thì nhớ kiềm chế nhé. Đã vậy mấy việc nặng nhọc này cứ để em lo, anh chăm sóc Ốc Ốc đi.”
Cảm động rớt nước mắt! Thẩm Mặc đúng là bạn chí cốt.
Tôi quay sang Tiêu Lễ, nhướng mày: “Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi hả?”
“Nghĩ thông gì cơ?”
“Thì chuyển đến sống cùng em ấy!”
Tiêu Lễ giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng anh: “Sau mổ em cần người chăm sóc, em ở một mình anh không yên tâm.”
Tôi nhướn mày: “Nhưng nhà em chỉ có một chiếc giường đôi, không có sofa hay chăn thừa cho anh đâu.”
“Anh biết, anh đến rồi mà.”
Tôi định tiếp tục trêu chọc thì Thẩm Mặc lôi hai chiếc vali to tướng quay lại, mặt ngao ngán.
“Ôi trời, anh Tiêu! Mang xoong nồi bát đĩa còn hiểu được, nhưng sao anh còn mang cả giường với chăn thế này?”
“…”
Thẩm Mặc ngó hai chiếc vali, vẻ khó xử: “Cốp xe em cũng đầy rồi. Làm sao đây? Gọi thêm xe nhé?”
Tiêu Lễ còn chưa kịp lấy điện thoại thì một giọng nói vang lên từ cửa: “Chị, nếu cần xe thì dùng xe của em.”
Má ơi, sao Cố Nham lại đến đây? Cậu ta vừa bước vào đã bắt đầu cởi áo hoodie. Góc áo sơ mi phối hoodie bị kéo lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Thẩm Mặc nuốt nước miếng: “Ốc Ốc, xe của cậu nhân viên này ổn đấy, cậu dùng thử đi.”
Cố Nham khoác áo hoodie lên vai tôi, giọng nhẹ nhàng: “Chị mặc ít quá, ngoài trời đang lạnh.”
Tôi vô tình nhìn thấy hình xăm trên eo cậu ta – hình một cô gái cầm hoa dưới ánh trăng, tóc ngắn ngang vai, nụ cười duyên dáng với lúm đồng tiền.
Thẩm Mặc trợn tròn mắt: “Cậu đẹp trai à, hình xăm trên bụng cậu là Ốc Ốc nhà tôi phải không?”
Tiêu Lễ đứng cạnh, ánh mắt u ám, nhìn tôi như muốn hỏi: ‘Cái quái gì đây?’
Tôi vội xua tay: “Không thể nào! Miệng cô gái trong hình xăm to thế, chắc chắn không phải tôi.”
Cố Nham cười khẩy: “Người trong hình xăm đúng là Lâm Ốc Ốc.”
Tôi: “?” Cậu ta nói không lớn, nhưng đủ sức khiến tôi chết lặng.
Cố Nham vuốt lại góc áo sơ mi, giọng nhàn nhạt: “Mọi người đừng hiểu lầm. Tôi thấy hình xăm kia của chị Ốc Ốc đẹp nên làm theo, chị ấy xăm vì tình yêu, còn tôi chỉ vì nghề nghiệp.”
… Lời giải thích này chẳng những không giúp tình hình khá hơn mà còn làm mọi thứ rối tung.
Tiêu Lễ không nói gì, thản nhiên gỡ áo hoodie khỏi vai tôi rồi ném sang một bên. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bế thốc lên, ngang nhiên rời khỏi bệnh viện trước bao ánh nhìn.
Đến khi vào xe, không gian chỉ còn hai người, tôi mới lên tiếng: “Tiêu Lễ, em thật sự không biết chuyện hình xăm của Cố Nham…”
Tiêu Lễ nhíu mày: “Hình xăm của em, ai làm?”
Tôi bối rối: “Tất nhiên là em tự làm. Nó ở bụng dưới, không phải mông, em tự xăm được mà!”
Tiêu Lễ trầm mặc: “Xăm mất bao lâu?”
“Hai tháng.”
Nghe xong, ánh mắt anh tối sầm.
Chiếc xe chậm rãi rời bãi đỗ. Anh nhìn trạm thu phí trước mặt, chợt nói: “Hình xăm của cậu ta không giống mới xăm.”
“Ý anh là cậu ta xăm trước cả em?”
“Ừ, sửa ít nhất năm lần.”
“Gì cơ? Cậu ta nghiêm túc với nghề vậy sao?” Tiêu Lễ tức đến cạn lời: “Lâm Ốc Ốc, em có chút cảnh giác nào không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng, anh chỉ dịu giọng: “Không sao, sau này có anh ở đây rồi.”