Vừa về đến nhà, tôi đã được trải nghiệm đầy đủ ý nghĩa câu nói “Dù sao thì cũng có anh đây rồi” của Tiêu Lễ.
Nhà tôi chẳng có lấy một cái nồi, vì tôi không biết nấu ăn. Ấy vậy mà Tiêu Lễ vừa đến, nồi không chỉ có, mà còn có cả thức ăn thơm ngon, cơm nóng dẻo mềm. Hồi nhỏ, sống cùng bố mẹ, tôi còn chưa từng được ăn ba bữa một ngày. Nay thì khác, Tiêu Lễ đã bù đắp tất cả. Sau bữa tối, tôi hăng hái tự đi gội đầu, nhưng Tiêu Lễ lập tức ngăn lại.
“Em mổ ruột thừa chứ có phải bị liệt đâu…”
“Trong mắt anh, em không chỉ liệt ngày một ngày hai.”
“…”
Tiêu Lễ bê ghế vào phòng tắm, đặt tôi ngồi xuống, còn anh thì chuẩn bị mọi thứ.
Trong lúc đợi, tôi tiện tay mở app xem mấy video anh đẹp trai nhảy múa. Biến hình, kiếm sáng, nhảy lắc hông – xem đến nỗi tôi cười tít mắt, miệng dường như sắp chạm vào vai luôn.
“Lâm Ốc Ốc, ngẩng đầu lên,” giọng Tiêu Lễ từ trên đỉnh đầu vọng xuống.
Tôi vô thức ngẩng đầu, vẫn đang cười hăng say thì bắt gặp Tiêu Lễ đang cởi cúc áo sơ mi, để lộ gáy và xương quai xanh đẹp như tạc. Tôi im bặt, nuốt nước miếng cái ực.
“Còn muốn xem nữa không?”
“Muốn.”
“Hai chọn một.” Anh hất cằm về phía bồn rửa mặt.
Không cần nghĩ, tôi lập tức xóa app, đặt điện thoại lên bồn.
Nhìn qua gương, dáng người cao lớn của Tiêu Lễ hiện lên rõ ràng. Mười ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mát xa đầu tôi, cảm giác thoải mái đến mức khó tin. Đây không chỉ là một bữa tiệc thị giác, mà còn là trải nghiệm làm người ta mê mẩn. Suy nghĩ của tôi bắt đầu trôi xa…
“Em cười gì thế?” Tiêu Lễ cúi người, hơi thở phả nhẹ bên tai khiến tôi giật mình.
“Em đang nghĩ, sau này lúc ở cữ, anh cũng sẽ chăm sóc em như thế này phải không?”
Tiêu Lễ cười khẩy: “Bác sĩ khoa sản không sinh con nữa, em cũng không cần sinh.”
Lòng tôi đang định cảm động thì anh lại tiếp: “Chăm sóc em như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Tôi tròn mắt nhìn anh: “Tiêu Lễ, anh nói vậy là sao?”
Anh bẹo má tôi, giọng dịu dàng: “Quãng đời còn lại của anh, chỉ cần một bé yêu là em, thế là đủ rồi.”
————-
Tiêu Lễ, người bận trăm công nghìn việc, đã xin nghỉ phép năm chỉ để chăm sóc tôi. Trong mấy ngày qua, anh không chỉ chu đáo từng chút một mà còn sắm đủ mọi thứ thiếu thốn trong nhà tôi. Mở tủ lạnh, nhìn ba ngăn chất đầy đồ dưỡng da và mặt nạ của tôi, Tiêu Lễ mỉm cười bất lực: “Xem ra tiên nữ ai cũng thế này nhỉ. Lâm Ốc Ốc, tủ đựng đồ dưỡng da ngày trước anh mua cho em đâu rồi?”
Tôi nằm dài trên ghế sô pha, nhấm nháp quả chuối, thản nhiên trả lời: “Cái anh mua hỏng lâu rồi.”
Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy trong phòng quần áo xuất hiện một chiếc tủ lạnh hai cánh mới tinh. Tiêu Lễ đã chuyển hết đồ của tôi qua đó và cuối cùng cũng có cơ hội “giải cứu” chiếc tủ lạnh trong bếp. Anh nghiêm túc nói:
“Con gái dưỡng da từ bên ngoài quan trọng, nhưng chăm sóc từ bên trong còn quan trọng hơn. Cách tốt nhất là qua thức ăn.”
Tôi cười: “Được rồi, nghe anh hết. Chỉ cần đừng nuôi em béo mầm là được.”
Nhìn bóng lưng Tiêu Lễ, lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp. Sau ba tháng xa cách, việc có người ở bên nhắc nhở ân cần như thế này thật khiến người ta cảm động.
Sau bữa tối, Tiêu Lễ ra ngoài mua đồ, còn tôi thì nằm nhà cày phim, thư giãn. Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên. Tưởng Tiêu Lễ quên chìa khóa, tôi hớn hở ra mở cửa. Nhưng không phải anh mà là mẹ tôi – người mẹ ruột mà một năm tôi chỉ gặp được vài lần. Bà đeo kính râm, tay xách chiếc túi L.V giả mạo, và còn dẫn theo cả đứa em trai cùng mẹ khác cha – Thẩm Khải.
Tôi không có tình cảm gì với mẹ, nói gì đến thằng em này.
Thẩm Khải nhìn tôi, giọng điệu cợt nhả: “Chị à, không ngờ ở nhà chị để mặt mộc lại xấu thế đấy.”
Tôi nhếch môi cười nhạt:
“Năm nay cậu cũng hai mươi rồi nhỉ? Không ngờ còn thấp hơn tôi lúc đi giày cao gót. Ồ, đã lùn lại còn xấu nữa.”
“Chị, mẹ nó chứ…” Thẩm Khải định ch.ửi thì mẹ tôi đã nhanh tay hơn, bà lao tới, th.ẳng t.át vào mặt tôi.
Tôi loạng choạng, ngã vào tủ đựng giày.
“Đồ vô ơn! Tao nuôi mày tốn cơm tốn gạo, giờ dám chặn tao? Muốn cắt đứt quan hệ mẹ con à? Pháp l.uật cũng không xen vào đâu!” Mẹ chỉ tay vào mặt tôi, m.ắng như sấm.
Tôi ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy dài: “Con vừa mới mổ xong… Mẹ là mẹ ruột của con thật sao?”
“À, giờ mới biết đau à? Năm đó đẻ mày ra tao cũng phải mổ!” Bà đẩy tôi ra, không thèm cởi giày cao gót, bước thẳng vào nhà.
“Thẻ ngân hàng đâu? Đưa đây, sau này không cần gửi học phí hàng tháng nữa, chuyển cả năm cho em mày luôn. Nhìn mặt mày tao đã bực.”
Tôi ngồi bệt xuống đất. Thẩm Khải cũng ngồi xổm xuống, đưa bàn tay mập mạp sờ mặt tôi, giọng châm chọc: “Chị ơi, hồi lên năm chị làm người mẫu nhí đúng không? Nghề đó có loạn tùng phèo không?”
“Biến đi.” Tôi ngoảnh mặt, nhưng cậu ta bóp chặt lấy tôi.
Nhìn thấy đôi dép nam trên kệ giày, Thẩm Khải cười khẩy: “Ra là giấu đàn ông trong nhà à? Chị lẳng lơ thế mà chưa tìm được bố đường à? Tìm nhanh đi, em còn muốn mua xe nữa.”
Tôi dồn hết sức đẩy Thẩm Khải, cậu ngã chổng vó như con rùa, lồm cồm bò dậy. Tức tối, cậu ta túm tóc tôi, hét lớn: “Mẹ ơi, chị đánh con!”
Mẹ tôi lao đến, không hỏi lý do, đá thẳng vào vai tôi. “Lâm Ốc Ốc, đẻ được đứa như mày, tao đúng là xui xẻo!”
Bụng tôi đau quặn, đang cố chịu đựng thì bỗng thấy Thẩm Khải ngã xuống. Một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt tôi – Tiêu Lễ. Anh túm cổ áo Thẩm Khải, không nói lời nào, đấm liên tiếp vào mặt cậu ta.
Mẹ tôi hốt hoảng can ngăn, nhưng không kịp. Thẩm Khải máu me đầy mặt, quần áo nhếch nhác.
Tiêu Lễ lạnh lùng lau tay dính máu lên áo cậu ta, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng chỉ khi họ không động vào Lâm Ốc Ốc.”
Mẹ tôi xanh mặt, vội kéo Thẩm Khải rời đi.
Tiêu Lễ khoác áo lên vai tôi, bế tôi ra xe. Anh xin lỗi, tay run bần bật khi khởi động xe.
Tôi trêu anh: “Cầm dao mổ em còn không thấy anh run thế này.”
Anh nhìn tôi, giọng trầm ấm: “Lâm Ốc Ốc, nếu em có mệnh hệ gì, cả đời này anh sẽ không cầm dao mổ nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Chết thì cùng chết.”