Khi Tình Yêu Đến Muộn

Chương 8



Chương 8:

Cũng may tôi không nghiêm trọng như Tiêu Lễ nói, nhưng tình trạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Vết thương của tôi bị rách, phải vào lại phòng phẫu thuật. Máu thấm ướt hai bộ quần áo, và lần này chính Tiêu Lễ là người khâu lại vết thương cho tôi.

Khác với lần trước, lần này tôi hoàn toàn tỉnh táo. Trong suốt quá trình, ánh mắt tôi không rời khỏi Tiêu Lễ. Anh đeo khẩu trang, trầm mặc hơn rất nhiều. Chỉ vì một ca tiểu phẫu cỏn con mà đôi mắt anh đã đỏ hoe, chất chứa cảm xúc không lời.

Sau khi tôi được đẩy về phòng bệnh, không lâu sau Tiêu Lễ cũng xuất hiện. Anh bóc một viên kẹo sữa, đút vào miệng tôi. Vị ngọt của kẹo sữa lan tỏa, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

“Lại là kẹo sữa thỏ trắng.”

“Ừ,” Tiêu Lễ đáp, giọng khàn khàn: “Bởi vì anh thích nó.”

“Sao anh lại thích?”

“Hồi nhỏ, bố mẹ không cho anh ăn đồ ăn vặt. Cả tuổi thơ, anh chỉ nhớ mãi mùi vị này.” Tiêu Lễ cúi đầu, tỉ mỉ gấp vỏ kẹo. Sau đó, anh đặt một ngôi sao giấy vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhìn ngôi sao giấy quen thuộc ấy, lòng đau thắt. Khi ngẩng đầu lên, trước mắt như phủ một lớp sương mờ.

Tiêu Lễ dịu dàng nắm tay tôi, cười nhẹ: “Em nhớ ra rồi, phải không?”

Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi. Tôi chưa từng quên, chỉ là không ngờ anh hàng xóm mập mạp trắng trẻo trong ký ức lại chính là Tiêu Lễ cao gầy của hiện tại.

Hồi nhỏ, sau khi bố mẹ ly hôn, tôi chuyển đến sống cùng bà ngoại. Bà sống một mình, nhận làm bất kỳ công việc thuê gì để mưu sinh. Nhờ vậy, tôi được tự do chạy nhảy khắp nơi.

Nhà bên cạnh có một anh trai, gia cảnh trái ngược hoàn toàn với tôi.

Ngoài giờ lên lớp, anh hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Cửa sổ luôn đóng kín, tấm thảm trước bậc thềm được giặt sạch bóng. Đồng phục của anh cũng thế, lúc nào cũng gọn gàng, không một nếp nhăn. Còn tôi, hai ba ngày mới thay quần áo, tắm rửa một lần. Dù giặt đồ, bà ngoại cũng chỉ dùng nước giếng, nên quần áo chẳng thơm tho được như anh.

Tôi thích lẽo đẽo theo anh, nhảy nhót tiễn anh đến trường. Một lần, bạn bè anh vây quanh chê tôi lôi thôi. Tôi nhìn bộ đồng phục trắng tinh trên người anh, nước mắt không kìm được mà rơi. Không ngờ anh lại cởi áo ngay trước mặt mọi người rồi đưa cho tôi, nói: “Nếu thích, em cứ mặc thử.”

Tôi lắc đầu: “Không phải, em thích mùi hương trên áo anh cơ.”

Anh ngẩn người, sáng hôm sau lén đưa cho tôi nửa gói bột giặt. Tối hôm đó, tôi nghe tiếng anh bị bố mẹ đánh. Đó không phải lần đầu tiên. Mẹ anh thường nổi giận vào nửa đêm. Dù anh đã học rất giỏi, vẫn không làm họ hài lòng.

Bà ngoại bảo anh đáng thương, rằng bố mẹ anh đều là giáo sư của một trường đại học danh giá, nên rất nghiêm khắc với con cái. Bà còn dặn tôi không được làm phiền anh nữa, tránh gây rắc rối cho anh. Từ đó, tôi không còn làm cái đuôi của anh, chỉ lén ném một viên kẹo sữa vào sân nhà anh mỗi tối.

Sau ba tháng, anh đưa tôi một lọ thủy tinh đầy sao giấy gấp từ vỏ kẹo. Tôi thích lắm, cứ ôm nó mãi.

Anh hỏi: “Sao em còn nhỏ mà nhuộm tóc?”

Tôi cười: “Mẹ đưa em đi thi người mẫu nhí. Em trúng rồi, giờ ngày nào cũng được ăn kẹo, còn có tiền nữa.”

Tôi kéo anh ra bụi cây, cho anh ăn mì gói tôi mua bằng tiền kiếm được. Hai đứa chia nhau gói mì sống, không cần nước sôi.

Anh ăn ngon lành, đến mức tôi không nhịn được mà lau khóe miệng anh, cười trêu: “Trông anh như cả trăm năm chưa được ăn vậy.”

Anh cúi đầu, khẽ nói: “Mẹ không cho anh ăn mấy thứ này.”

Tôi ngây người, bàn tay nhỏ khựng lại bên má trái anh, nơi còn in hằn dấu tay đỏ ửng.

Anh cười, nói: “Không sao, anh quen rồi. Em gái nhỏ, anh thật sự rất hâm mộ em, vì em có thể tự do bay nhảy mỗi ngày.”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh cười. Nhìn nụ cười ấy, khóe mắt tôi đỏ hoe. Anh ngưỡng mộ sự tự do của tôi, còn tôi ngưỡng mộ gia đình đầy đủ của anh, ngưỡng mộ việc anh có người quản thúc. Nếu được chọn, tôi thật sự không muốn có sự tự do này.

Hôm ấy, chúng tôi gấp sao giấy, viết điều ước rồi chôn dưới gốc cây, đánh dấu bằng chiếc cờ nhỏ làm từ vỏ mì gói. Nhưng còn chưa kịp chờ điều ước thành hiện thực, gia đình anh đã chuyển đi nơi khác.

 

“Năm ấy, vừa nhìn thấy anh, em đã gọi anh một tiếng ‘anh ơi’ rồi.” Tiêu Lễ hồi tưởng lại, cuối cùng anh cũng bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng như chứa đựng cả bầu trời quá khứ.

Lúc này, tôi mới hiểu tại sao khi chơi Vương Giả, anh lại tỏ ra tức giận khi tôi gọi người khác là anh, còn khi gọi anh thì anh lại vui vẻ ra mặt như vậy.

Tôi ngượng ngùng: “Thật ra, có lẽ là… là do anh chưa từng nói tên của anh cho em biết.”

Tiêu Lễ lập tức phản bác: “Là do em chưa từng hỏi anh.”

Tôi tò mò: “Sao anh lại nhận ra em chính là con nhỏ lôi thôi ngày ấy?”

Tiêu Lễ lấy từ ví ra một tấm bưu thiếp. Mực in trên đó đã nhòe đi nhiều, nhưng nụ cười rạng rỡ của cô bé trên tấm thiệp vẫn rất rõ nét. Ở góc trái của tấm thiệp còn ghi nghệ danh của tôi thời làm người mẫu nhí: Thỏ nhỏ Đường Đường.

“Sau khi trưởng thành, anh chưa từng quên em.” Tiêu Lễ mân mê một góc tấm thiệp, ánh mắt anh sáng rực như mang theo cả một câu chuyện.

Anh nói: “Trong thời đại công nghệ phát triển như bây giờ, tìm một người không khó. Một đêm nọ, dựa vào nghệ danh hồi nhỏ của em, anh tìm được em trên mạng. Sau đó, anh mới biết tên thật của em là Lâm Ốc Ốc, hiện là một người mẫu vô danh trong công ty X.”

Nghe anh nói vậy, tôi cúi gằm mặt, bàn tay vô thức nắm chặt góc chăn, cảm giác bất an trào dâng.

“Vậy chắc anh cũng biết những tin đồn không hay về em trên mạng rồi nhỉ?”

Tiêu Lễ khẽ ừ một tiếng, khiến lòng tôi càng trĩu nặng. Nhưng rồi giọng anh vang lên, dịu dàng và đầy quả quyết: “Nhưng người khôn ngoan không thể tin vào những lời đồn thổi. Lâm Ốc Ốc, anh không yêu em bằng lỗ tai.”

Tôi ngẩng đầu lên, mặt nóng bừng, cảm giác như máu dồn hết lên gò má. Anh khẽ vén lọn tóc rơi trên vai tôi, cười nhẹ: “Cũng không phải yêu bằng mắt.”

Tối đó, Tiêu Lễ tựa vào thành giường, để tôi ngủ trong vòng tay anh. Tiếng tim anh đập đều đều bên tai khiến tôi ngủ rất ngon, một giấc mơ bình yên hiếm hoi.

Giữa đêm, Tiêu Lễ nhận được một cuộc gọi. Tôi còn mơ màng, cảm nhận được anh hôn nhẹ lên trán mình rồi rời khỏi phòng bệnh. Tôi cứ nghĩ là bệnh viện có việc gấp tìm anh nên cũng không bận tâm nhiều.

Nhưng đến trưa hôm sau, vẫn không thấy anh quay lại, linh cảm chẳng lành khiến tôi bất an. Tôi gọi cho anh mấy cuộc, nhưng không lần nào anh nghe máy. Cảm giác lo lắng càng dâng lên trong lòng.

Đúng lúc ấy, y tá bước vào để thay chai dịch. Cô ấy nhìn tôi, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, sau một hồi do dự, cô ấy đi đến bên tôi, giọng nhỏ nhẹ: “Xin hỏi, cô là bạn gái của bác sĩ Tiêu đúng không?”

Tôi gật đầu: “Vâng, là tôi.”

Ánh mắt cô ấy thoáng buồn, lời nói như đè nặng không khí: “Bác sĩ Tiêu, anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.