Tôi ấn vào đường link y tá gửi, dẫn đến một đoạn video về một bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện hạng ba đánh người. Đoạn video được đăng tải từ đêm qua, đến sáng nay đã thu hút sự chú ý lớn từ cộng đồng mạng.
Video không có phần mở đầu rõ ràng. Khi ấn vào, cảnh đầu tiên là Tiêu Lễ đang đè Thẩm Khải xuống đất mà đánh. Góc quay rất tinh vi, tập trung rõ nét vào gương mặt Tiêu Lễ. Cảnh cuối cùng, khi ống kính lia qua cửa nhà tôi, hình ảnh đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng.
Gương mặt và số nhà của tôi đều bị làm mờ. Rõ ràng, đoạn video này được dựng lên nhằm mục đích nhắm vào Tiêu Lễ, nhưng tôi chắc chắn không phải do mẹ tôi hay Thẩm Khải làm. Mẹ tôi không được học hành nhiều, bà ấy thậm chí còn không biết sử dụng thiết bị điện tử. Còn Thẩm Khải, hiện cậu ta vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Theo lời y tá, người thanh niên bị đánh trong đoạn video đã bị đâm nhiều nhát. Cậu ta được đưa vào bệnh viện lúc bốn giờ sáng và hiện vẫn đang trong tình trạng cấp cứu. Tiêu Lễ trở thành nghi phạm lớn nhất. Anh bị cảnh sát đưa đi ngay tại khu chung cư nơi xảy ra vụ việc.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm giác thái dương nhói lên từng cơn. Xem đi xem lại đoạn video, tôi chợt nhận ra một điểm kỳ lạ. Nếu như có người cầm điện thoại trốn đâu đó để quay, điều đó gần như không thể xảy ra. Hành lang nhà tôi rất sạch sẽ, không có chỗ nào để người ta trốn được.
Nếu đoạn video này không phải quay bằng tay, thì chỉ có thể là từ camera giấu kín, loại siêu nhỏ và khó phát hiện. Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Đang định gọi điện cho Thẩm Mặc, bất chợt một bàn tay xuất hiện trước mặt, cướp điện thoại của tôi đi.
“Anh Tiêu gọi điện bảo tớ đến bệnh viện. Ốc Ốc, cậu không sao chứ?” Thẩm Mặc nhìn đoạn video đang phát dở trên màn hình, lập tức cau mày: “Cậu biết chuyện này rồi à?”
“Thẩm Mặc, cậu phải giúp tớ một việc.” Tôi nắm chặt tay Thẩm Mặc, cố gắng ngồi dậy.
“Tớ chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Bây giờ cậu lái xe đưa tớ về tiệm xăm được không?”
“Về tiệm xăm làm gì?” Thẩm Mặc ngăn lại, lo lắng nói: “Cậu đừng đi lung tung. Nếu cậu có chuyện gì, tớ biết ăn nói thế nào với anh Tiêu đây?”
Tôi nhìn cậu ấy, mắt đỏ hoe: “Tớ phải xem camera để điều tra một chuyện. Tiêu Lễ có chuyện, tớ mới có chuyện. Tớ xin cậu đấy…”
Cuối cùng, Thẩm Mặc cũng đồng ý. “Được rồi, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Trong bãi đỗ xe tối om của bệnh viện, Thẩm Mặc chậm rãi dìu tôi đi, vừa bước vừa ngượng ngùng bảo hôm nay phải đỗ xe hơi xa.
Đến gần chiếc xe, cậu ấy mở cửa, đặt túi xách vào trong trước. Tôi cúi nhìn những dấu chân ướt hằn rõ trên mặt đất, như thể có ai đó đã đi đi lại lại rất nhiều lần quanh chiếc xe này. Một cảm giác bất an bất chợt ập tới.
“Cạch.” Cửa xe đối diện đột ngột đóng sầm lại.
Qua lớp kính, tôi nhìn thấy Thẩm Mặc nằm úp mặt trên ghế sau, một bóng người cao lớn bất ngờ xuất hiện.
Cố Nham chậm rãi châm một điếu thuốc, hít sâu rồi nhả khói thật chậm.Qua làn khói mờ, cậu ta nhìn tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Chị định đi đâu thế? Để em lái xe đưa chị đi nhé.”
Tôi chưa kịp chạy xa thì đã bị Cố Nham tóm lấy. Cậu ta như một con chim ưng săn mồi, bàn tay bóp chặt cổ tôi, ngón tay lạnh toát ấn mạnh lên động mạch. Động tác ấy như đang cảnh cáo rằng, nếu muốn, cậu ta có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tôi chỉ trong một giây.
Khi đó, một chiếc xe khác chạy ngang qua. Tôi định kêu cứu thì Cố Nham ghé sát tai, thì thầm: “Suỵt… Nếu muốn cứu bác sĩ Tiêu, chị phải biết nghe lời một chút.”
Tôi nắm chặt tay, nhìn chiếc xe lướt qua mà không thể làm gì.
Cố Nham hài lòng kéo tay tôi: “Chị ơi, đi thôi.”
Ngồi trong xe với Cố Nham, tôi nhìn Thẩm Mặc nằm bất tỉnh ở ghế sau, nghiến răng hỏi: “Cậu đã làm gì bạn tôi?”
“Không sao đâu, giống như uống rượu say thôi mà. Ngủ một lát là tỉnh.” Cố Nham nhún vai, miệng cười nhạt nhẽo.
Cậu ta cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: “Sao thế chị? Đừng làm vẻ mặt đó nữa, em thấy tội lỗi lắm.”
Tôi nhìn cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Cậu là người đăng đoạn video kia, đúng không?”
“Đúng rồi. Bác sĩ Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng ảnh hưởng gì cả. Em chỉ sửa lại tiêu đề để anh ta nổi tiếng hơn thôi.”
Giọng điệu thản nhiên của Cố Nham khiến tôi như rơi xuống vực băng.
“Nhưng mà, anh ta ra tay nhẹ quá. Loại người khốn nạn như em trai chị, đáng lẽ phải chết mới đúng.”
Ánh mắt Cố Nham tối lại, cậu ta dụi tắt điếu thuốc rồi tiếp tục: “Ai bảo cậu ta luôn bắt nạt chị.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, giọng nghẹn lại: “Vì thế mà cậu đâm bị thương Thẩm Khải?”
“Còn gì nữa?” Cố Nham nhếch môi cười nhạt: “Bác sĩ Tiêu của chị chỉ biết cầm dao cứu người thôi.”
Quả nhiên là cậu ta.
Đâm Thẩm Khải rồi đổ tội cho Tiêu Lễ, gắn camera theo dõi trước cửa nhà tôi, tất cả đều là do Cố Nham. Nhưng mục đích của cậu ta là gì? Theo dõi, hay chỉ đơn giản là nhìn trộm?
Nếu là theo dõi, thì tôi nghĩ không sai. Chắc chắn trong tiệm xăm của tôi cũng có một chiếc camera giấu kín. Nếu không, làm sao Cố Nham biết về hình xăm đặc biệt mà tôi từng thiết kế? Bởi vì mẫu thiết kế đó, ngoài tôi, không ai trong tiệm từng nhìn thấy.
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta: “Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Cố Nham mỉm cười, vẻ mặt như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát: “Em luôn muốn mời chị đến nhà chơi. Không biết hôm nay chị có nể mặt không?”