Khi Nụ Hôn Thay Lời

Chương 3



Chương 3:

  1. – Góc nhìn của Cố Cảnh Xuyên –
Hứa Nhan không nhận ra tôi nữa rồi.
Tại sao em ấy lại không nhận ra tôi?
Làm sao có thể chứ?
Tôi nhìn dáng vẻ vội vàng giật lại báo cáo rồi luống cuống bỏ chạy của em, chỉ biết thở dài. Một sự cay đắng dâng đầy trong mắt, nhói lên trong lồng ngực.
Một nữ sinh có thể không nhận ra người mình từng thích sao?
… Hay là bức thư năm cấp ba ấy, vốn chỉ là một hiểu lầm?
Tôi khẽ mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư màu hồng nhạt.
Chiếc phong thư đã cũ, màu sắc phai nhạt dần theo thời gian, giống như đoạn ký ức lâu ngày bị phủ bụi…
Hồi ức
“Cố Cảnh Xuyên, cậu nhìn kìa, đó là Hứa Nhan học lớp bên cạnh. Cô ấy lại tới xem cậu chơi bóng kìa!”
“Không phải là cô ấy thích cậu đấy chứ?”
Nghe vậy, tôi nhìn theo ánh mắt bạn học.
Giữa đám đông, Hứa Nhan đang cầm một chai nước khoáng. Làn da em trắng mịn như phát sáng dưới ánh nắng, đôi mắt trong vắt, tựa như làn sương mờ phủ trên mặt hồ nước tĩnh lặng.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi cảm nhận rõ một cảm giác khó tả như mũi kim nhỏ chạm vào trái tim – nhói lên, lạ lẫm mà cũng ngọt ngào.
Quả bóng rổ bay cao, vẽ nên một đường cong hoàn hảo giữa bầu trời, rồi đáp gọn gàng vào rổ.
Tôi đập tay với đồng đội, không kìm được nụ cười trên môi.
Hứa Nhan… em thích tôi sao?
Bầu trời hôm ấy thật đẹp.
– Góc nhìn nữ chính: Hứa Nhan –
Ôi trời ơi, cái thời tiết quái quỷ này!
Lẽ ra giờ này tôi phải được nằm dài trên sofa, tận hưởng bộ phim yêu thích chứ! Vậy mà giờ đây, tôi lại đang nơm nớp lo sợ lái xe trên cao tốc để tới thành phố A.
Ngoài trời, mưa vẫn xối xả, từng giọt nặng trịch đập ầm ầm vào cửa kính. Cần gạt nước thì hì hục làm việc, như thể cũng muốn than vãn với tôi: “Sao cái xe này cứ phải lao đầu vào giông bão thế hả trời?”
Đang tập trung cao độ, tôi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại. Một tay giữ chắc vô lăng, tay kia bật loa ngoài. Giọng than thở não nề của Tiểu Mỹ lập tức xông thẳng vào không gian chật hẹp trong xe:
“Hứa Nhan à, mình có chuyện quan trọng phải nói. Nhưng… cậu phải thật bình tĩnh nha.”
“Quan trọng đến đâu? Nói nhanh!”
Tiểu Mỹ lí nhí: “Bản hợp đồng kia…”
“Sao cơ?” Tôi cau mày, linh cảm chẳng lành.
“Có vài chỗ dữ liệu bị sai… tất cả đều sai hết rồi.”
“Cái gì?”
Tiếng hét của tôi vang lên như sấm nổ giữa cơn mưa, khiến Tiểu Mỹ bên đầu dây kia có vẻ co rúm lại.
“Bây giờ vẫn còn kịp mà! Cậu đừng mắng mình, hai đứa mình sửa lại ngay, mai làm lại, không vấn đề gì đâu!”
Tôi tức đến mức muốn cắn lưỡi. “Tiểu Mỹ à, mình sắp tới khách sạn Lệ Phong rồi! Cậu bảo mình làm thế nào? Gọi cho sếp nói là bị… tai nạn hả?”
Tiểu Mỹ lắp bắp: “Thì… cũng được mà? Nói thử xem, có khi lại ổn!”
Tôi hít sâu một hơi, gần như muốn đập đầu vào vô lăng. “Cậu quên là sếp chúng ta là ai à? Cố Cảnh Xuyên đấy! Anh ta mà biết mình gặp tai nạn, không những sẽ bắt mình bò tới khách sạn, mà còn có khi đích thân vào viện kiểm tra thật luôn ấy!”
“Thế thì sao giờ?!”
Tôi thở dài: “Biết đâu anh ta lại tưởng thật, còn đến thăm? Mà cậu cũng biết anh ta rồi đấy, tăng ca ba ngày phát sốt thôi mà sếp cũng đi thăm, còn tặng phong bao dày cộp. Anh ta làm vậy là vì công ty chứ chẳng phải vì thương nhân viên đâu!”
Tiểu Mỹ im lặng giây lát rồi đột ngột hạ giọng, như thể vừa nghĩ ra một kế hoạch xấu xa: “Hay… cậu thử chuyển sự chú ý của anh ta đi? Bày trò gì đó để anh ta quên hợp đồng?”
“Bày trò kiểu gì hả? Cậu nói cụ thể đi chứ!”
Đầu dây bên kia đột nhiên lộn xộn: “Alo? Alo? Hứa Nhan, chỗ mình tín hiệu… không tốt lắm. Alo! Alo… Ối!”
Tút… tút… tút.
Tôi ngơ ngác nhìn điện thoại, bất lực đến mức muốn khóc.
Xe vừa lăn bánh vào bãi đỗ, tôi tắt máy, tựa đầu vào vô lăng, thở hắt ra.
Làm sao bây giờ? Chút nữa tôi phải đối mặt với Cố Cảnh Xuyên kiểu gì đây?!
– Góc nhìn: Cố Cảnh Xuyên –
Mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại, mà đầu óc thì trống rỗng.
Dòng tin nhắn từ Hứa Nhan hiện rõ trên màn hình:
[Chỗ đó của anh có lớn không?]
Từng chữ một, tôi đều hiểu nghĩa. Nhưng gộp lại thành câu, tôi thật sự không thể giải thích nổi.
Chỗ nào? Tại sao em ấy lại hỏi tôi chuyện này?
Hay là… em đang cố tình “chơi” tôi?
Tôi bất giác nhớ lại những ký ức hồi cấp ba. Lần đó, sau khi nhận được bức thư tình từ Hứa Nhan, tôi vui mừng như thể vừa thắng cả thế giới. Cả buổi chiều, tôi không kiềm chế được mà chạy ngay sang lớp em, muốn nhìn thẳng vào mắt em để xác nhận tình cảm ấy.
Nhưng khi tôi vừa tới, câu đầu tiên nghe thấy lại là tiếng em lớn tiếng giải thích với Giang Húc:
“Mình không có chút hứng thú nào với Cố Cảnh Xuyên cả!!!!!!”
Câu nói ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào tim.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mặt mày tái mét, đến cả hơi thở cũng như bị đông cứng. Hứa Nhan xoay người, lướt qua tôi mà chạy đi, thậm chí còn không thèm liếc lấy một cái.
Giang Húc – cậu bạn cùng bàn trời đánh của tôi – vừa lúc đó vỗ mạnh vào vai tôi, phát ra tiếng “bốp” rõ to.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu nghe thấy Hứa Nhan nói gì chưa?”
Tôi nuốt khan, không biết nên đáp thế nào.
Giang Húc bật cười ha hả, giọng nói vang vọng khắp cả hành lang:
“Sao cô ấy phải giải thích với cậu, cậu nghĩ cô ấy thích cậu chắc? Hóa ra, người Hứa Nhan thích là mình! Chậc, bảo sao cô ấy cứ hay tới xem chúng ta chơi bóng. Mình còn tưởng cô ấy đang nhìn trộm cậu nữa cơ! Ai dè là anh Húc này tự đánh giá thấp bản thân quá rồi!”
Câu nói đầy vẻ đắc ý của cậu ta lập tức khiến cả đám bạn học nam nổ ra tràng cười giòn giã.
“Ôi, ghê nha! Hoa khôi lớp bên cạnh thế mà bị anh Húc ‘chốt đơn’ rồi!”
“Còn không? Thanh mai trúc mã mà, mối tình định mệnh từ nhỏ đến lớn rồi!”
Thanh mai trúc mã?
Chỉ bốn từ đó thôi, nhưng lúc ấy tôi đã ghét cay ghét đắng chúng.
Giang Húc và Hứa Nhan là hàng xóm ở cùng khu tập thể, lớn lên bên nhau từ hồi mẫu giáo. Tôi với Giang Húc thì là bạn cùng bàn, mà mỗi ngày, hai từ tôi nghe nhiều nhất từ miệng cậu ta chính là: “Hứa Nhan.”
“Hứa Nhan học hành chăm chỉ lắm.”
“Hứa Nhan ngoan ngoãn, hàng xóm ai cũng khen ngợi. Bao đứa trẻ trong khu bị ăn đòn chỉ vì bị so sánh với cô ấy!”
Còn tôi? Tôi không thấy điều đó thú vị chút nào. Đặc biệt là câu nói này của Giang Húc:
“Nhìn vậy thôi, chứ Hứa Nhan dữ lắm. Đánh nhau là không bao giờ nương tay đâu!”

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.