Khi Nụ Hôn Thay Lời

Chương 4



Chương 4:

– Góc nhìn: Cố Cảnh Xuyên –
Trong tiếng cười trêu chọc rộn ràng xung quanh, sắc mặt Giang Húc dần đỏ lên.
Tiếng chuông vào học vang lên, chúng tôi tản ra về chỗ của mình. Vừa ngồi xuống, Giang Húc thúc cùi chỏ vào tay tôi, nhỏ giọng thì thầm:
“Này, cậu thấy mình có nên đồng ý với Hứa Nhan không? Cô ấy xinh thì xinh thật, nhưng mà hung dữ lắm. Mình hơi sợ.”
Tôi không nhịn được, khẽ nhếch môi cười nhạt.
Hung dữ đến mức nào được chứ?
Làn da của Hứa Nhan trắng mịn như thế, nụ cười ngọt ngào như vậy, làm sao tôi có thể hình dung ra dáng vẻ em ấy giương nanh múa vuốt?
Hay là… đó là một khía cạnh em ấy chỉ nguyện ý bộc lộ trước người em thích?
Giang Húc không nhận ra vẻ thất thần của tôi, tiếp tục lật quyển sách trên bàn, miệng lầm bầm khó chịu:
“Mẹ nó, sao thư tình cứ nhiều như vậy. Cố Cảnh Xuyên, lần sau cậu làm ơn ghi tên mình lên ghế ngồi đi, để người ta khỏi gửi nhầm nữa.”
Tim tôi khẽ thắt lại. Tôi cầm chai nước khoáng bên cạnh, uống một ngụm lớn. Nhưng vị chua chát vẫn len lỏi, đọng mãi nơi cuống họng, khiến tôi không thể nào nuốt trôi.
Thì ra… bức thư tình đó.
Hóa ra, bức thư tình ấy vốn dĩ là dành cho Giang Húc.
Đáng lẽ, tôi phải đưa nó lại cho cậu ta ngay khi phát hiện ra.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Tôi là một kẻ trộm đê tiện. Tôi lén giữ lấy thứ tốt đẹp không thuộc về mình, cất giấu nó cẩn thận như một kho báu. Và thậm chí, tôi còn trân trọng nó đến mức thỉnh thoảng lấy ra để thưởng thức.
Đây là lần thứ 1001 tôi mở lá thư tình đó ra.
Những chữ viết bên trong, nét mực đã nhòe đi phần nào. Trên dòng đầu tiên, nơi đáng lẽ là cái tên người nhận, giờ chỉ còn lại một mảng lem đen nhạt nhòa vì nước mưa.
[XX, mình cực kỳ thích xem thi đấu bóng rổ.]
[Nhưng mỗi khi cậu ở đó, mình chẳng thể nào tập trung được. Bởi vì mình không biết bản thân muốn xem bóng rổ, hay chỉ là ngắm nhìn cậu.]
Lá thư ấy được gửi đi vào một ngày trời mưa lớn.
Tôi vẫn luôn thích trời mưa. Thích cách cơn mưa xóa đi tên của Giang Húc trên lá thư đó, khiến tôi có thể tự dối lòng một chút.
Tôi giả vờ rằng, chỗ mực bị lem kia vốn dĩ đã viết tên tôi – Cố Cảnh Xuyên.
– Góc nhìn: Cố Cảnh Xuyên –
“Cố Cảnh Xuyên! Xuyên Xuyên, cậu đang làm gì thế? Lâu như vậy mà không nghe điện thoại!”
Giọng nói ồn ào của Giang Húc vọng ra từ loa, khiến tôi giật mình, vội đưa điện thoại ra xa.
“Có chuyện gì?”
“Cậu đoán xem?”
“Có gì thì nói nhanh, mình rất bận.”
Giang Húc cười lớn: “Má nó, cậu đúng là đồ vô vị! Thông báo cho người anh em một tin trọng đại đây – mình sắp kết hôn rồi! Ngày 8 tháng sau đó, nhớ nói với Hứa Nhan một tiếng nữa nhé. Hai người cùng ở Thượng Hải mà, có thể lái xe đi chung luôn.”
Lời nói của cậu ta khiến tôi khựng lại một chút.
“Đợi hai người tới đây, mình sẽ nhiệt tình tiếp đãi. Chúng ta đi bar chơi thâu đêm luôn!”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.
“Kết hôn mà còn mời bạn gái cũ? Không tốt lắm đâu.”
“Bạn gái cũ? Cái gì cơ? Ai thế?” Giang Húc đầy hoang mang.
“Hứa Nhan chứ ai, không phải hồi đại học hai người đã yêu nhau sao?”
Tôi nhắc lại một điều mà mình vẫn luôn tin chắc từ lâu.
Hồi đó, bốn năm đại học của tôi đều ở nước ngoài, rất ít khi liên lạc với bạn bè cũ. Nhưng một lần tình cờ lướt vòng bạn bè, tôi thấy Giang Húc đăng một bức ảnh chụp bóng lưng cậu ấy và một cô gái đang ôm nhau.
Cô gái ấy có mái tóc dài, mặc chiếc áo khoác xanh lá nhạt và váy trắng, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn cùng làn da trắng như tuyết.
Tôi nhớ rất rõ chiếc áo khoác ấy – từng xuất hiện trong một bức ảnh Hứa Nhan đăng trên vòng bạn bè.
Không chỉ thế, tôi còn nhìn thấy dòng trạng thái của Hứa Nhan vào đúng thời điểm ấy:
[Cuối tuần này cực kỳ vui vẻ!]
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Sau một lúc nhìn chằm chằm vào màn hình, tôi thoát ra và chặn luôn vòng bạn bè của cả hai. Tôi không muốn nhìn thêm bất kỳ điều gì nữa.
Giang Húc phá lên cười, kéo tôi về hiện tại: “Ai yêu đương gì với Hứa Nhan chứ! Mẹ ơi, nhắc đến cô ấy mà mình lại muốn phát điên!”
Tôi cau mày, chưa kịp hỏi thì cậu ta lại tiếp tục:
“Hồi đại học, mình từng bị cô ấy sỉ vả một trận đầy nhục nhã. Cậu không biết đâu, cô ấy đứng mắng mình suốt hơn mười phút đồng hồ, mình nghe đến muốn thổ huyết mà chẳng cãi lại được. Sau đó, mình nói cô ấy không ăn được nho liền chê nho chua, là đồ thẹn quá hóa giận.”
Giọng điệu của Giang Húc đầy vẻ bất bình.
“Cậu đoán xem kết quả ra sao?”
– Góc nhìn: Cố Cảnh Xuyên –
Cả trái tim tôi như bị ai đó nhấc bổng lên, lơ lửng giữa không trung, không chỗ bám víu.
“Rồi sao nữa?”
Giang Húc hừ lạnh một tiếng, giọng đầy vẻ uất ức.
“Cô ấy nói người cô ấy thích từ đầu đến cuối là cậu, còn bảo cậu đẹp trai hơn mình gấp một vạn lần! Ôi mẹ ơi, có cần sỉ nhục người khác đến mức đó không?”
Giọng cậu ta vang lên như đổ dầu vào lửa trong đầu tôi.
“Cố Cảnh Xuyên, cậu tự nói xem, mình có kém cậu nhiều đến vậy không hả?”
Tôi không trả lời. Lúc này, lời cậu ta chỉ còn là tiếng ồn xa xăm. Đầu tôi như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, ong ong không ngừng.
Trái tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hai tay run rẩy, tôi cầm chiếc điện thoại, không do dự mà cắt đứt cuộc gọi.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên tôi có đủ dũng khí để xem lại vòng bạn bè của Giang Húc.
Tôi tìm lại bức ảnh năm xưa. Trong ảnh, cô gái đang ôm Giang Húc không phải là Hứa Nhan. Lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Tôi kéo xuống những bài đăng cũ hơn, thời gian hiển thị là vào năm chúng tôi học đại học năm hai. Tất cả các bài đăng đều nhắc đến cô gái này – bạn gái thực sự của Giang Húc.
Vậy Hứa Nhan thì sao?
Tôi thở sâu, cảm giác nặng nề trong lòng bất ngờ được nhấc bổng. Tôi lập tức bỏ chặn vòng bạn bè của Hứa Nhan và vào xem.
Các bài đăng của em ấy hiện ra:
[Người làm thuê, quỷ làm thuê, chỉ cần là làm thuê đều sẽ có thể thành công!]
[Tại sao tôi lại phải tăng ca nhiều như vậy chứ. Mẹ tôi nói, là vì tôi độc thân, đằng nào về nhà cũng không có việc gì làm. Hahaha, thật sự nói trúng tim đen của tôi rồi.]
[Lại là một đêm mất ngủ còn cô đơn. Thật may là có công việc bên cạnh tôi, hihi.]
Hình ảnh kèm theo là một đống tài liệu chất đầy trên bàn, màn hình máy tính sáng trưng trong đêm tối.
Cô đơn? Mất ngủ?
Trái tim tôi co thắt, những dòng chữ ấy như khắc sâu vào lòng tôi.
Vậy nên… em ấy mới nhắn tôi hỏi: “Chỗ đó của anh có lớn không?”
Em ấy muốn…
Tôi không dám nghĩ tiếp. Cả mặt tôi đỏ bừng, hai tay run rẩy cầm điện thoại, nhập từng chữ vào màn hình.
[Em muốn thử xem không?]
Ngón tay tôi dừng lại một giây trước khi nhấn gửi. Dòng tin này có quá trực tiếp không? Nhưng nghĩ tới cảnh Hứa Nhan nhìn thấy, tôi lại cảm thấy khóe miệng cong lên một nụ cười không thể kìm nén.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.