Chương 5:
– Góc nhìn nữ chính Hứa Nhan –
Tôi thở dài, tự nhủ trong lòng rồi nhét điện thoại vào túi quần, lấy ô ra và bước xuống xe.
Thôi bỏ đi, dù thế nào cũng không thoát được, chết thì chết. Đằng nào cũng đã làm rồi, có thể làm gì nữa đâu?
Lỡ như bị đuổi việc, bốn vạn lương mỗi tháng có nghĩa lý gì đâu. Tôi không phải là người tiêu tiền hoang phí, cần gì mức lương cao như vậy. Người như tôi chỉ cần sống qua ngày, cũng chẳng cần nhiều tiền như vậy để làm gì.
Nhưng khoan đã, Hứa Nhan à, sao lại cứng miệng như vậy chứ? Bốn vạn lận đấy! Một tháng, không ít đâu!
Cũng không phải là không có chút do dự. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, biết đâu, nếu tôi cầu xin Cố Cảnh Xuyên tha thứ, có lẽ anh ta sẽ nhìn tôi một chút, cho tôi cơ hội?
Trong lòng tôi đang lo sợ, cả người mềm nhũn ra, tôi run rẩy, đánh bạo đi gõ cửa phòng anh.
“Cố Tổng”
Chỉ vừa chạm tay vào cửa, nó liền mở ra với một tốc độ khiến tôi hoang mang, tự hỏi liệu anh có đang đứng ngay sau cánh cửa, đợi tôi đến gần để… xử lý mọi thứ không?
Tôi chớp mắt.
Và rồi tôi thấy anh, Cố Cảnh Xuyên. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm trắng muốt, đầu còn ướt, những giọt nước lăn dài từ mái tóc xuống trán, khiến đôi lông mày anh càng thêm sắc bén, khí chất lạnh lùng đến tê dại, như một tảng băng nghìn năm không tan.
Chết rồi, có phải anh ta đã biết chuyện tôi sai sót trong hợp đồng không? Chắc anh ta đang chờ sẵn để xử lý tôi. Trái tim tôi như bị thắt lại, sắc mặt trắng bệch. Tôi vội vàng ôm chặt túi tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Cố Tổng, đợi một chút… có thể hạ thủ lưu tình với tôi không?”
Anh đứng đó, nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa một thứ cảm xúc mà tôi không thể lý giải. Là sự chờ mong? Hay… dục vọng?
Sự hiện diện của anh như làm không khí xung quanh lạnh hơn. Tôi không thể thở nổi, trái tim đập mạnh. Làm sao có thể có những thứ đó trong ánh mắt của Cố Cảnh Xuyên? Anh ta… đang muốn mắng tôi, rồi đuổi việc tôi sao?
Tôi không dám tin vào những gì mình đang nghĩ.
– Góc nhìn nữ chính Hứa Nhan –
Mắt tôi đỏ hoe, tôi ôm lấy vai mình, bước đến bên ghế sofa, cảm giác nặng trĩu trong lòng. Tôi lấy bản hợp đồng ra rồi đặt nó lên bàn, thật sự không biết phải làm sao tiếp theo.
“Cố Tổng, ai nghe tôi giải thích.”
Cố Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh tôi, cơ thể anh có vẻ căng thẳng, nhưng chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, như thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng dặn lòng bình tĩnh: “Thật ra tình huống như thế này… Đây là lần đầu tiên của tôi.”
Lần đầu tiên phạm sai lầm lớn như vậy, tôi còn quá non nớt, không thể cứ như vậy mà bị đuổi việc. Bồi dưỡng một nhân viên tốt như tôi đâu có dễ dàng, Cố Tổng, xin ngài cho tôi một cơ hội!
Không ngờ, Cố Cảnh Xuyên lại chỉ trả lời một câu đơn giản: “Ừm, tôi cũng là lần đầu.”
Hả? Lần đầu đuổi việc nhân viên sao? Không thể nào! Có lẽ anh ta chỉ chưa bao giờ gặp phải một nhân viên phạm sai lầm lớn như vậy mà thôi!
Tôi nhìn sang anh, ngỡ ngàng. Và rồi tôi phát hiện ra điều kỳ lạ—mặt anh ta đỏ bừng, đến cả hai tai cũng đỏ ửng lên.
Trời ạ, tôi làm gì mà khiến anh ta tức giận như vậy? Có phải anh ta đã giận đến mức “nóng mặt” không?
Tôi làm việc ở công ty này gần nửa năm, nhưng chưa bao giờ thấy Cố Cảnh Xuyên đỏ mặt. Anh ta luôn lạnh lùng, thậm chí khi tức giận cũng chỉ lạnh lùng như tảng băng vạn năm. Những lời trách móc của anh ta thường khiến đồng nghiệp khiếp sợ. Nhưng giờ đây, sắc mặt anh ta không những đỏ mà còn có vẻ như sẽ bùng nổ trong phút chốc.
Chết thật, tôi thật sự sắp chết đến nơi rồi!
Trong đầu tôi bắt đầu loạn lên, tôi vội tìm cách cứu vãn tình hình. Nhìn quanh, tôi thấy lon coca trên bàn. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Được rồi, tôi sẽ dùng chiêu này!
Tôi nhanh chóng bày ra dáng vẻ nịnh nọt, đưa lon coca lên cho Cố Cảnh Xuyên.
“Cố Tổng, ngài uống ngụm nước đã, bình tĩnh một chút.”
Cố Cảnh Xuyên nhìn tôi, vẻ mặt có chút do dự nhưng không phản ứng ngay lập tức. Anh ta nhận lấy cốc nước, uống một ngụm rồi hỏi: “Em có muốn uống một chút không?”
Nghe giọng điệu của anh ta có chút thay đổi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như tình hình không quá tồi tệ. Tôi gật đầu ngay lập tức, cảm ơn anh ta, rồi nhìn anh đứng dậy đi đến quầy bar.
Cố Cảnh Xuyên chuẩn bị cho tôi một ly rượu, thêm vài viên đá. Tôi nhận lấy ly và uống một ngụm lớn.
Vị rượu cay nồng, hơi hăng một chút, nhưng tôi không thể phun ra vì sợ anh ta sẽ nhìn thấy. Cảm giác nóng ran trong cổ họng khiến tôi phải cau mày, nhưng tôi vẫn cố gắng nuốt xuống, cố giữ vẻ tự nhiên.
Nhìn tôi uống hết một ly như vậy, Cố Cảnh Xuyên có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em cũng thích uống rượu whisky sao?”
Tôi cười khẽ, cố gắng tỏ ra tự tin: “Đúng vậy, vị của nó khá dịu đấy.”
Để chứng minh lời mình, tôi uống tiếp vài ngụm nữa cho hết ly. Cả hai chúng tôi đều đã uống một chút, không khí căng thẳng trong phòng dần dịu xuống.
Cố Cảnh Xuyên cũng thả lỏng hơn, dựa vào đệm ghế sofa, vẻ thoải mái hơn hẳn. Áo choàng tắm của anh ta mở rộng, để lộ ra cơ thể săn chắc. Tôi không thể không chú ý đến những cơ bắp cuồn cuộn, mà cũng không thể phủ nhận rằng kiểu người như anh ta quả thật rất hấp dẫn.
Dù tôi có cảm giác bất ổn, nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc để nghĩ quá nhiều về chuyện khác. Dù sao, trước mắt tôi vẫn phải lo giữ lấy công việc này đã.
Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi nặng hạt, gió thổi mạnh qua cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen, trong phòng lại yên tĩnh đến lạ.
Rượu vào khiến tôi thêm can đảm, tôi quyết định thay đổi một chút cách tiếp cận. Tôi nghiêng người nhẹ nhàng, dựa vào người Cố Cảnh Xuyên như thể đang làm nũng.
“Cố Tổng, tôi thật sự biết sai rồi.” Tôi nhỏ nhẹ nói. “Anh cứ trách tôi đi..”
Trách mắng xong rồi thì đừng có mà đuổi việc tôi nha.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.