Khung cảnh bữa ăn trưa tràn ngập hương vị của gia đình. Nồi thịt thỏ kho thơm lừng hòa quyện với mùi bánh rán bột ngô vàng ươm khiến ai cũng thấy đói bụng. Ta bưng nồi thịt thỏ ra bàn, mọi người đã ngồi sẵn, tiếng nói cười rôm rả làm căn nhà nhỏ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
“Nhị tẩu, món thỏ này thơm quá, tẩu học ở đâu vậy?” Đắc Vạn hào hứng gắp một miếng lớn bỏ vào bát.
Ta cười đáp: “Học lỏm khi còn làm a hoàn ở nhà họ Tiền, nhưng hương vị thế nào thì phải nhờ các đệ đánh giá.”
Triệu Đắc Thiên ngồi bên cạnh, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt có phần dịu dàng hơn khi nhìn ta.
Mẹ chồng ngồi đầu bàn, cười hiền từ: “Món ăn ngon, gia đình đông đủ, đúng là phúc đức nhà họ Triệu.”
Bữa cơm qua đi trong không khí thân tình, ai nấy đều no nê, hài lòng.
Buổi chiều, ta cùng mẹ chồng và Đắc Vạn thu dọn, trong khi Triệu Đắc Thiên lại ra đồng tiếp tục công việc còn dang dở. Lúc dọn tổ chim, Đắc Vạn nói đùa:
“Nhị tẩu, mấy quả trứng này có tính là quà cưới không? Hay nhị ca chỉ tiện tay bắt được?”
Ta bật cười, vờ nghiêm giọng: “Cái này là nhị ca tự tay bắt, không phải quà cưới nhưng cũng đáng quý đấy.”
Cậu ta cười lớn, tiếng cười giòn tan khiến không khí buổi chiều càng thêm vui vẻ.
Nhìn bóng Triệu Đắc Thiên ngoài đồng, lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Có lẽ cuộc sống làm dâu nhà họ Triệu không hề khó khăn như ta từng nghĩ.
Trên bàn ăn, nhà họ Triệu lại một màn “gió cuốn”, sau khi ăn uống no nê, mẹ chồng hỏi Đắc Vạn: “Vạn Nhi, tháng sau có phải đến hạn nộp tiền học của phu tử rồi không?”
Đắc Vạn gật đầu: “Mẹ yên tâm, hôm nọ huyện có hỗ trợ một ít, con chép thêm vài cuốn sách nữa là đủ rồi.”
“Làm sao mà được, chẳng phải chép đến mù mắt sao? Ngày mai mẹ lại sang nhà lão Trần mượn thêm vậy.”
Ta thắc mắc: “Nhà lão Trần giàu lắm sao?”
Triệu Đắc Thiên gật đầu: “Nhà họ Trần là nhà giàu nhất thôn Đào Thủy chúng ta, trước kia nhà họ còn nghèo hơn nhà chúng ta, nhưng mấy năm nay nhờ bán bánh mè đen và mở quán bán hoành thánh mà phất lên, còn xây cả một căn nhà ba gian, căn nhà đó còn hoành tráng hơn cả nhà giàu trên thị trấn.”
Ta nghe đến hai chữ “nhà giàu” là lại thấy ngứa ngáy toàn thân: “Nhà giàu toàn là lòng lang đá thối, mượn tiền họ, chẳng phải lãi suất năm phần sao?”
Mẹ chồng liếc ta một cái: “Vợ lão nhị đừng có nói bậy, nhà lão Trần đều là người tốt. Năm đó dịch bệnh hoành hành, nếu không có nhà họ Trần, thì mẹ già này đã về với ông bà tổ tiên rồi, còn chồng con nữa chứ, là do con bé nhị nha đầu nhà họ dùng kim châm cứu mới khỏi đấy. Hơn nữa, họ tốt bụng lắm, cho mượn tiền chưa bao giờ lấy lãi.”
Ta cười: “Trên đời này lại có người tốt như vậy sao? Nhưng mẹ ơi, tục ngữ có câu “Giúp lúc khó khăn chứ không giúp lúc nghèo”, nhà mình cũng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào việc mượn tiền được.”
“Nói cũng đúng”, mẹ chồng cũng lo lắng, “Ai mà lại không muốn có cuộc sống khấm khá chứ? Nhưng mà không biết làm ăn gì bây giờ.”