Sáng hôm sau, khi chuông cửa vừa vang lên, tôi định bước ra thì Tả Tả đã nhanh nhẹn chạy trước:
“Con mở, để con mở ạ.”
Tôi đứng yên nhìn thằng bé kiễng chân mở cửa. Ngay khi cánh cửa bật mở, giọng thằng bé reo vang:
“Ba ơi!”
Trì Hựu bước vào, bế Tả Tả lên, nụ cười trông như trẻ con:
“Tả Tả, xem ba mang gì cho con này.”
Ánh mắt tôi chạm vào anh, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Siết chặt tay, tôi nói khẽ:
“Anh đến rồi.”
Trì Hựu xoa đầu con, rồi đi về phía tôi:
“Hôm nay có thể cùng nhau ăn cơm không?”
Tôi còn đang do dự, Tả Tả đã reo lên:
“Hôm nay ba mẹ có thể đưa Tả Tả đón Tết Trung thu rồi!”
Đứng trước sự háo hức của con, tôi không thể từ chối.
“Vậy tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đón Trung thu nhé?”
“Hoan hô!”
Tả Tả nhảy cẫng lên vui mừng. Tôi quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt Trì Hựu. Tôi không muốn để lộ cảm xúc yếu mềm của mình.
—
Khi xuống lầu, Trì Hựu mở cửa ghế phụ cho tôi, nhưng tôi bế Tả Tả đặt vào ghế sau.
Anh khựng lại, gãi mũi cười gượng:
“Là anh sơ suất, trẻ con không được ngồi ghế trước.”
Đến nhà hàng, tôi nhận ra đây là một trong những cơ sở kinh doanh của nhà anh. Vừa xuống xe, Tả Tả đã chạy lại gần ghế lái, chờ Trì Hựu bước xuống liền nhanh tay đóng cửa lại, rồi giơ tay ra:
“Ba bế!”
Trì Hựu mỉm cười, cúi người bế con lên. Nhìn cảnh cha con quấn quýt trước mắt, lòng tôi chợt nhói. Bốn năm qua, tôi một mình nuôi nấng Tả Tả, vậy mà chưa đến ba tháng, thằng bé đã thân thiết với anh như vậy.
Quả nhiên, máu mủ ruột thịt vẫn là thứ không thể chối bỏ.
—
Khi bước vào nhà hàng, quản lý ra chào:
“Trì Tổng, phòng đã chuẩn bị cho cậu chủ nhỏ xong ạ.”
Trì Hựu nhướn mày, hỏi nhẹ nhàng:
“Sao cô biết đây là con trai tôi?”
Quản lý bối rối cười, không trả lời.
Trong bữa ăn, Tả Tả đứng trên ghế, vụng về gắp thức ăn cho Trì Hựu:
“Ba ăn cái này.”
Là một miếng cần tây. Trong ký ức của tôi, Trì Hựu không bao giờ ăn cần tây. Theo bản năng, tôi gắp miếng đó vào bát mình và đưa lên miệng, đến khi nhận ra thì đã muộn.
Tả Tả phụng phịu:
“Đó là con gắp cho ba mà.”
Trì Hựu bật cười, giọng điềm tĩnh:
“Gắp măng cho ba ăn đi.”
Thằng bé hào hứng làm theo, cảm xúc lại nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Bữa cơm diễn ra êm đềm, nhưng trong lòng tôi là một chuỗi lo âu. Nếu một ngày nào đó tôi và Trì Hựu lại cãi vã, anh ấy muốn cướp Tả Tả khỏi tôi, tôi phải làm thế nào đây?
Đêm đó, Tả Tả nhất quyết kéo tôi và Trì Hựu cùng đọc truyện tranh để dỗ thằng bé ngủ. Phải đợi đến khi trăng lên cao, cuối cùng Tả Tả mới chìm vào giấc ngủ say.
Tôi và Trì Hựu rón rén trèo xuống giường, cố gắng không gây tiếng động rồi nhẹ nhàng ra ngoài, khép cửa lại. Phòng khách chỉ còn ánh đèn mờ hắt lên những góc tường, tôi lúng túng đứng yên, chờ Trì Hựu mở lời để kết thúc bầu không khí gượng gạo này.
Nhưng anh ấy không nói gì cả. Sau một khoảng im lặng dài như cả thế kỷ, anh bất ngờ bước tới và ôm tôi thật chặt.
Phản xạ tự nhiên khiến tôi muốn đẩy anh ra, nhưng trong đầu lại hiện lên những ký ức của hai năm trước… và cả khuôn mặt rạng rỡ cả ngày hôm nay của Tả Tả.
Cả cơ thể bỗng thả lỏng. Tôi nghe thấy anh khẽ hít một hơi sâu, hơi thở nóng hổi phả bên tai.
Anh thở dài, giọng trầm xuống, như vừa buông ra một gánh nặng:
“Diêu Diêu, đến hôm nay, anh đã đợi em tròn năm năm rồi.”
Tôi khựng lại. Hóa ra, Tết Trung thu năm năm trước chính là ngày tôi âm thầm bỏ đi, không một lời từ biệt.
“Anh luôn tự hỏi, rõ ràng chúng ta rất hợp nhau, tại sao em lại rời bỏ anh? Khi tìm ra được tung tích của em, anh đã tự nhủ, sớm muộn gì em cũng sẽ quay lại. Vậy nên hôm đó, anh cố ý xuất hiện ở cửa hàng mẹ và bé.
Anh từng hận em rất nhiều, hận vì em bỏ đi không chút luyến tiếc. Thậm chí, đã có lúc anh nghĩ đến những điều không nên làm, như cướp Tả Tả về để em phải nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương. Nhưng cuối cùng, anh lại không nỡ. Anh nghĩ, nếu đó là điều em muốn, thì anh đành chiều theo ý em.
Nhưng khi thấy em và Giang Nhiên ở bên nhau, anh đã không kiềm chế được, nói những lời tàn nhẫn chỉ để trút giận. Thật ra, giữa anh và Tống Lê không hề có gì cả. Hai người chỉ thỉnh thoảng gặp mặt trong các buổi tiệc. Hôm đó, anh chỉ cố tình làm thế để chọc tức em thôi.”
Tôi im lặng, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Trì Hựu nhẹ nhàng lùi lại một chút, đặt một nụ hôn lên trán tôi. Giọng anh trầm ấm mà đầy trách móc:
“Diêu Diêu, vấn đề em bận tâm căn bản không phải là vấn đề. Tại sao em không đợi thêm một chút? Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy bỏ đi chứ.”
Tôi run rẩy, nắm chặt vạt áo anh, như người đang chìm giữa dòng nước cố vớ lấy cọng rơm cuối cùng:
“Vì khoảng cách quá lớn. Giới của anh, gia đình của anh… Hơn nữa, lúc đó nhà anh gặp biến cố. Nếu em không bỏ đi, Tống Lê sẽ không giúp anh.”
Lời vừa dứt, Trì Hựu bỗng bế tôi lên và đặt xuống ghế sofa. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng chắc nịch:
“Không có cái gọi là môn đăng hộ đối gì hết. Chỉ cần anh muốn cưới, không ai cản được anh.”
Tôi ngây người. Trong ánh mắt kiên định của anh, tôi thấy phản chiếu khuôn mặt đầy bối rối của chính mình.
Anh cúi xuống, nụ hôn nóng bỏng dừng trên má, rồi chậm rãi di chuyển đến môi. Giọng anh khẽ run:
“Diêu Diêu, đêm đó anh cứ nghĩ, trao thân cho nhau rồi thì em sẽ không rời xa anh nữa. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ…”
Môi tôi tê dại khi anh cắn nhẹ, ánh mắt như muốn nhấn chìm mọi phản kháng. Anh thì thầm, từng từ như lời thề khắc sâu:
“Anh sẽ không bao giờ buông tha cho em nữa.”