Định Mệnh Trốn Không Thoát

Chương 9



Chương 9:

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, Tả Tả đã lon ton chạy khắp nhà, miệng hớn hở hỏi:

“Ba đâu rồi ạ?”

Tôi vừa gấp chăn vừa đáp:

“Ba về nhà rồi con ạ.”

Không ngờ, đứa nhỏ phía sau bỗng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe:

“Ba không cần con nữa sao?”

Tim tôi như bị ai bóp chặt. Quay lại, tôi cố gắng giải thích với một đứa trẻ bốn tuổi mà không biết phải bắt đầu từ đâu:

“Ờ… Là thế này, ba mẹ chưa kết hôn thì không thể ở chung một nhà được.”

Tả Tả nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy thắc mắc:

“Thế bao giờ ba mẹ kết hôn?”

Tôi á khẩu, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì may mắn thay, chuông cửa vang lên.

“Để con mở cửa!” – Tả Tả vui vẻ chạy đi.

Cánh cửa vừa mở, tôi nghe thấy giọng reo mừng của thằng bé:

“Ba ơi!”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Trì Hựu đứng đó, tay lắc lắc túi đồ ăn sáng trước mặt Tả Tả, vẻ mặt rạng rỡ:

“Ba mua đồ ăn sáng cho Tả Tả và mẹ này.”

Tả Tả phấn khởi, chỉ tay vào một túi nhỏ:

“Mẹ thích ăn súp cay đấy, ba có mua không?”

Nhìn cảnh hai cha con ríu rít, tôi cảm thấy nhẹ lòng. Trong khi Trì Hựu dỗ dành Tả Tả ăn sáng, tôi lặng lẽ bước vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường và lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng.

Khi tôi đưa chìa khóa cho Trì Hựu, anh nhận lấy với nụ cười rạng rỡ, như thể vừa trúng giải độc đắc.

Tôi nhìn Tả Tả đang ăn ngon lành, sau đó quay sang Trì Hựu, ánh mắt nghiêm túc:

“Giao cho anh đấy.”

Anh nắm chặt chiếc chìa khóa, giọng nói kiên định:

“Ba ngày… Ba ngày nữa, anh sẽ đưa em về nhà.”

Tôi cúi đầu, không nói gì, coi như ngầm đồng ý với lời hứa ấy.

Người trưởng thành không cần yêu đương quá lâu. Hoặc là chia tay trong êm đẹp, hoặc là kết hôn.

Tôi vẫn còn yêu anh ấy. Tả Tả cũng cần anh ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chẳng thể tìm được lý do nào để từ chối.

Ngày trở về nhà với Trì Hựu, tôi đứng lặng trước cửa, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ, không sao bước vào được. Người bên cạnh nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm áp như muốn trấn an. Tay kia, anh đang bế Tả Tả – đứa trẻ mà cả hai chúng tôi đều đặt trọn yêu thương.

Tôi hít sâu một hơi, để mặc anh kéo tôi vào nhà.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy một người phụ nữ quý phái đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vừa uy nghiêm vừa đượm chút dịu dàng.

Tôi nuốt khan, mấp máy môi, ngập ngừng gọi:

“Dì ơi.”

Trì Hựu đặt Tả Tả xuống đất, vỗ nhẹ đầu thằng bé. Chẳng đợi thêm lời nào, Tả Tả đã vèo một cái chạy tới, miệng líu lo:

“Ôi chao, em bé đáng yêu quá, bà nội ôm nào!”

Trì Hựu khẽ ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Tuyệt chiêu của anh đấy.”

Tôi cúi đầu cười trộm, nhưng nụ cười chưa kịp tan, tôi đã nghe thấy giọng người phụ nữ ấy gọi tên mình:

“Diêu Diêu, lại đây ngồi cạnh dì nào.”

Tay tôi bị siết nhẹ, như một lời nhắc nhở. Cảm giác bất an dâng lên, tôi rụt rè bước tới, ngồi xuống ghế sofa. Cứ nghĩ sẽ phải nghe một bài dạy dỗ dài dằng dặc, nhưng giọng nói tiếp theo lại khiến tôi ngạc nhiên:

“Năm đó là dì sai rồi. Hai đứa sống hạnh phúc nhé.”

Dì ôm Tả Tả vào lòng, vỗ nhẹ lưng thằng bé rồi phẩy tay:

“Hai đứa chọn ngày kết hôn đi. Sau này để dì chăm Tả Tả cho.”

Tôi như trút được gánh nặng đã đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng dám thở ra nhẹ nhõm. Quay sang nhìn Trì Hựu, ánh mắt tôi đầy sự biết ơn.

Anh đặt tay lên vai tôi, ánh mắt rạng rỡ:

“Không phụ lòng tin của em chứ.”

Kể từ ngày gặp lại, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nắm lấy tay anh, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy cảm xúc:

“Cảm ơn anh.”


Tối hôm đó, Tả Tả được để lại nhà cũ. Trì Hựu đưa tôi ra ngoài ăn tối, có vẻ tâm trạng rất vui nên uống hơi nhiều. Hơn mười giờ, tôi phải dìu anh loạng choạng trở về căn hộ.

Vừa bước vào cửa, anh đã đổ nhào lên người tôi, cằm gác lên vai, giọng trầm khàn thì thầm:

“Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi… Diêu Diêu… vợ à… khuy măng sét cũ rồi, mua cái mới cho anh được không?”

Tôi chưa kịp phản ứng, đôi môi ấm áp của anh đã bắt đầu thăm dò, di chuyển chậm rãi. Khi nhận ra tôi không phản kháng, nụ hôn của anh trở nên mạnh mẽ hơn, sâu hơn.

Tay anh siết chặt vòng eo tôi, khoảng cách giữa chúng tôi giờ đây chỉ còn là con số không. Đôi chân tôi rời khỏi mặt đất khi anh bế bổng tôi lên bằng một tay. Bản năng khiến tôi vòng chân qua eo anh, để mặc anh bế tôi từ cửa vào tận giường.

Trên đường đi, kẹp tóc đuôi cá trên đầu tôi rơi xuống, mái tóc xõa tung.

Khi được anh đặt xuống giường, tôi cảm nhận sự mềm mại của chiếc đệm và cả hơi thở nóng hổi của anh phả sát bên. Giọng anh trầm thấp, đầy chân thành:

“Diêu Diêu, có thể em không tin, nhưng anh chỉ có mình em thôi. Năm năm qua, anh chưa từng có ai khác.”

Ban đầu, tôi không tin. Nhưng khi mọi chuyện dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi đã tin.


Đến hai giờ sáng, tôi nằm bẹp dí trên giường, người không còn chút sức lực nào. Trì Hựu nằm bên cạnh, vẻ mặt mãn nguyện. Anh khẽ vén những sợi tóc ướt mồ hôi bên má tôi ra sau tai, rồi mỉm cười:

“Diêu Diêu, chọn ngày đi đăng ký kết hôn thôi.”

Tôi uể oải đáp lại một tiếng đồng ý.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, anh lại ghé sát, gọi tên tôi một lần nữa:

“Diêu Diêu—”

Một lúc sau, nước mắt bất lực trào ra khóe mắt. Tôi nghiến răng, nức nở nói:

“Trì Hựu, ngày mai em sẽ đưa con đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.