Tại lễ cưới, Giang Nhiên có gửi quà nhưng không xuất hiện.
Trì Hựu ra vẻ đắc ý, khẽ nhếch môi: “Biết ngay là anh ta không dám đến mà.”
Tôi nhắm mắt, nhắc nhở anh với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh cáo: “Anh bớt nói lại đi, còn đang trên sân khấu đấy.”
Phía bên kia, Tả Tả trong bộ vest chỉnh tề, nhỏ nhắn và đáng yêu, đứng trước người dẫn chương trình.
Dưới sự hướng dẫn, giọng nói trẻ con trong trẻo của thằng bé vang lên: “Bây giờ, xin chú rể hãy hôn cô dâu của mình.”
Câu nói vừa dứt, Tả Tả nhanh nhẹn chạy lon ton tới, muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc đặc biệt ấy.
Nhưng Trì Hựu lại nhanh tay đưa lên che mắt thằng bé, giọng điệu đầy yêu chiều nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc: “Trẻ em không được xem, ngoan nào.”
Tả Tả bực bội, dậm chân hờn dỗi: “Tối nay con muốn ngủ với mẹ, không cho ba lên giường nữa!”
(Trì Hựu)
Có lẽ Diêu Diêu sẽ không bao giờ biết, tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi nào.
Đó là một ngày hè, ánh nắng chói chang phủ khắp khuôn viên trường. Tôi đang bước đi thì tình cờ bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn ngồi xổm bên bồn hoa.
Cô ấy cầm một túi thức ăn cho mèo, nhìn chú mèo với vẻ mặt vừa lo lắng vừa thành tâm: “Đại ca, ăn thức ăn cho mèo của em rồi thì phù hộ em không bị trượt môn nhé.”
Cảnh tượng đó làm tôi bật cười. Người bạn đi cạnh hỏi tôi cười gì, tôi chỉ về phía cô ấy: “Cô gái này cũng đáng yêu đấy chứ.”
Cậu bạn tôi liếc nhìn, cười đùa: “Sao, rung động rồi à?”
Tôi đấm nhẹ vào vai cậu ta: “Đừng nói bậy.”
Nhưng trêu đùa là thế, lòng tôi lại thực sự khắc ghi hình ảnh cô gái ấy.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ấy lần thứ hai, nhưng may mắn thay, trường tổ chức một hoạt động, và cô ấy chính là người đứng ra lên kế hoạch.
Từ hôm đó, tôi không thể ngăn mình tiếp cận cô ấy. Càng ngày càng thân thiết, mối quan hệ của chúng tôi tiến triển một cách tự nhiên.
Tôi giấu cô ấy về gia cảnh của mình, không muốn cô ấy cảm thấy có sự chênh lệch hay bất an. Diêu Diêu trông mạnh mẽ, nhưng thực ra rất nhạy cảm.
Cô ấy lớn lên trong một gia đình đơn thân, thiếu sự tự tin từ những tổn thương nhỏ bé mà gia đình vô tình để lại.
Sinh nhật năm đó, cô ấy tặng tôi một cặp khuy măng sét. Tôi rất thích, nhưng cũng nhận ra ánh mắt soi mói từ những người xung quanh.
Tôi không bận tâm, vì cô ấy không bận tâm. Nhưng rồi, cô ấy lại đột ngột rời đi.
Tôi không ngờ rằng ngày ấy, sau khi cô ấy chủ động ôm lấy tôi, e thẹn nhưng đầy dũng cảm, lại là đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau.
Sáng mở mắt, tôi đã mất cô ấy.
Năm năm ròng rã tìm kiếm, tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khi biết cô ấy trở lại, mang theo một đứa bé bốn tuổi.
Nhìn vào đôi mắt của Tả Tả, tôi không nghi ngờ gì nữa: thằng bé là con tôi.
Tôi tìm cách để gần cô ấy hơn, và may mắn thay, cô ấy cuối cùng cũng mềm lòng.
Tôi sẽ không bao giờ để Diêu Diêu biết rằng, từ rất lâu rồi, chính tôi là người rung động trước. Bởi nếu nói hết lòng mình, tôi sợ mình sẽ yếu đuối trước cô ấy.
Nhưng giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa. Tôi có cô ấy, có Tả Tả, và một gia đình trọn vẹn mà tôi luôn mong đợi.
-Hoàn-