Gả Cho Ông Chú Của Bạn Thân

Chương 4



Chương 4:

Cuối ngày làm việc mệt mỏi, khi trở về nhà, tôi ngạc nhiên thấy ánh sáng từ bếp hắt ra. Bùi Hoài đã về từ trước và đang bận rộn nấu ăn.

Từ trong bếp, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn tỏa ra, hòa quyện với bóng dáng cao lớn của anh khiến lòng tôi bất giác ấm áp lạ kỳ.

Nghe tiếng động, anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến khó tin.

“Rửa tay, rồi ra ăn cơm.”

Giọng nói trầm ấm của anh như kéo tôi trở về thực tại. Ánh đèn trong bếp chiếu xuống, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh, khiến tôi không nỡ rời mắt.

Sau khi rửa tay, tôi ngồi xuống đối diện Bùi Hoài. Lúc này, tôi quyết định phải hỏi một câu mà mình đã ấp ủ cả buổi:

“Anh và Bạch Sở Sở có quan hệ gì?”

Bùi Hoài bình thản gắp một miếng sườn đặt vào bát của tôi, đáp lời nhẹ như không:

“Đàn em hồi xưa thôi.”

Nghe câu trả lời, tôi thở phào nhẹ nhõm, như thể tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hóa ra, mọi chuyện chỉ là do Bạch Sở Sở tự biên tự diễn.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Hoài đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén mà dịu dàng: “Em ghen à?”

Tôi theo phản xạ lắc đầu, phủ nhận ngay lập tức: “Không có đâu.”

Chẳng hiểu vì sao, câu trả lời này lại khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Anh không nói thêm lời nào, chỉ im lặng tiếp tục ăn.

Khi bữa tối kết thúc, tôi thấy anh đi thẳng vào thư phòng, bóng lưng lạnh lùng đến mức khiến tôi thấy ấm ức vô cùng.

Giận rồi sao? Nhưng rõ ràng tôi đâu có làm gì sai!

Không nghĩ thêm nhiều, tôi tắm rửa rồi leo lên giường. Cầm điện thoại lướt vài vòng, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi video từ một người quen – cậu nhóc dễ thương mà tôi từng gặp.

Dù có chút ngần ngại, nhưng tôi vẫn bấm nhận cuộc gọi.

“Chào chị!”

Gương mặt rạng rỡ của cậu ta hiện lên màn hình, kèm theo nụ cười tươi như nắng.

“Có chuyện gì sao?” – Tôi hỏi, không giấu được sự thắc mắc.

Cậu nhóc gãi đầu ngượng ngùng: “Thời gian tới bọn em đi thực tập, nên muốn hỏi chị một số kinh nghiệm.”

Biết cậu là đàn em của mình và cũng là bạn thân của bạn trai Bùi Thiển Thiển, tôi nhiệt tình chia sẻ mọi điều cần lưu ý khi thực tập. Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ, cho đến khi…

Cánh cửa phòng ngủ bất ngờ bật mở.

Bùi Hoài đứng đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi.

Anh bước tới, giọng nói mang chút trêu chọc nhưng lại không giấu được sự chiếm hữu: “Vợ ơi, muộn rồi. Đến giờ đi ngủ chưa?”

Cậu nhóc bên kia màn hình thoáng khựng lại, sau đó cười gượng: “Em làm phiền hai người rồi…”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu, không phiền mà.”

Nhưng trước khi tôi kịp nói thêm, giọng trầm thấp của Bùi Hoài đã vang lên, cắt ngang: “Phiền.”

Chẳng để tôi kịp phản ứng, anh đưa tay ngắt kết nối cuộc gọi một cách dứt khoát. Sau đó, anh cầm luôn điện thoại của tôi, quăng sang một bên, ánh mắt đầy quyền uy nhìn tôi.

“Bùi Hoài, anh…”

Tôi chưa kịp nói hết câu, anh đã cúi xuống, áp sát tôi lên giường. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt từ người anh.

“Anh uống rượu sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Nhưng thay vì trả lời, anh chỉ khẽ thì thầm bên tai tôi, giọng nói trầm ấm mang chút ý cười: “Em không cần để tâm đến việc anh uống rượu. Giờ quan trọng là anh cần vợ mình ở bên.”

Câu nói của anh khiến tim tôi đập loạn xạ. Khi tôi còn đang bối rối, đôi tay mạnh mẽ của anh nắm lấy cổ tay tôi, đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh.

“Lần trước em nói thích sờ mà, lần này cho em sờ thỏa thích.”

Tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, đầu óc trống rỗng. Những gì diễn ra sau đó, chỉ có hơi thở của anh, cái ôm siết chặt và tiếng tim đập vang vọng trong không gian.

Trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Ai bảo anh ấy lạnh lùng? Bùi Hoài rõ ràng là một con hổ đói chính hiệu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.