Tôi nhớ mình chưa từng nói cho Bùi Hoài biết chuyện vừa trúng tuyển vào một công ty lớn.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do Bùi Thiển Thiển lỡ miệng kể với anh ấy.
Dạo gần đây, tôi đã mãi mê chìm trong những cuộc vui vô bổ, nhưng rồi nhận ra bản thân cần phải thay đổi. Quyết tâm đó khiến tôi gửi hồ sơ đi khắp nơi, và may mắn đã mỉm cười khi nhận được thư mời từ một công ty danh tiếng.
Tôi mỉm cười, giữ thái độ lịch sự:
“Không cần đâu, ăn xong tôi tự bắt xe cũng được. Anh bận rộn, không nên phiền thêm.”
Thật sự tôi không muốn làm lớn chuyện, nhất là khi vừa bắt đầu công việc mới.
Bùi Hoài hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhưng lời nói lại khiến tôi chết lặng:
“Không phiền. Chúng ta cùng một điểm đến.”
Tôi há hốc miệng.
Anh khẽ nhếch môi, giọng nói thoáng chút châm biếm:
“Không ai nói với em rằng anh là tổng giám đốc của công ty TU sao?”
Ngồi trong xe anh, tôi vừa bối rối vừa ngại ngùng. Không muốn gây sự chú ý, tôi nhất quyết đòi xuống xe trước cổng công ty. Bùi Hoài nhìn tôi một lát, không nói gì, chỉ nhún vai đồng ý.
Buổi sáng làm việc bắt đầu khá bình yên cho đến khi các đồng nghiệp nhiệt tình kéo tôi vào cuộc trò chuyện.
“Nghe gì chưa? Tổng giám đốc vừa về đã dẫn theo một nữ tinh anh du học! Nghe nói xinh đẹp lắm!”
“Đúng rồi, hai người họ chẳng khác gì cặp đôi hoàn hảo. Có khi nào cô ấy chính là vợ bí mật của sếp không nhỉ?”
Những lời bàn tán vô tình lọt vào tai khiến lòng tôi bỗng nhiên nặng nề.
Nữ tinh anh du học?
Bùi Hoài gần đây đi công tác là để đưa cô ấy về sao?
Dẫu biết cuộc hôn nhân giữa chúng tôi chỉ là hình thức, nhưng cảm giác này… khó chịu quá.
Đúng lúc đó, quản lý xuất hiện và cất giọng đầy hào hứng:
“Mọi người chú ý! Đây là quản lý mới của công ty chúng ta, cô Bạch Sở Sở.”
Cả văn phòng lập tức râm ran hẳn lên.
Một đồng nghiệp nhanh nhảu đặt câu hỏi đầy ẩn ý:
“Cô Bạch, cô và tổng giám đốc cùng trở về, chắc quan hệ không đơn giản nhỉ? Có thể chia sẻ chút về chuyện của hai người không?”
Trước câu hỏi khó xử, Bạch Sở Sở chỉ cười nhạt:
“Bùi Hoài vốn không thích bị bàn tán chuyện riêng tư. Chúng ta nên tập trung vào công việc thì hơn.”
Câu trả lời chẳng rõ ràng khiến tin đồn càng thêm lan rộng. Đôi khi, tôi thấy cô ấy vào văn phòng của Bùi Hoài một cách đầy tự nhiên, không chút ngần ngại.
Giờ nghỉ trưa, tôi định đến căng-tin ăn tạm món gì đó thì bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Tống Hi.”
Tôi quay lại. Là Bùi Hoài.
Khi tôi còn đang ngẩn người, Bùi Hoài đã bước nhanh tới trước mặt, giọng anh trầm ấm nhưng mang chút gì đó như đang ra lệnh:
“Anh gọi món tôm hùm đất, hơi nhiều. Chúng ta ăn cùng nhé.”
Tôm hùm đất?
Chỉ vừa nghe đến ba từ đó, mắt tôi lập tức sáng rực. Đây là món yêu thích nhất của tôi!
Hơn nữa, còn là bữa trưa miễn phí. Không ăn thì chẳng phải quá lãng phí sao?
Sau một chút đắn đo, tôi hí hửng bước vào văn phòng của anh.
Vừa đẩy cửa, mùi thơm của tôm hùm đất lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến bụng tôi cồn cào không ngừng. Suýt chút nữa, tôi đã để lộ bản thân đang nuốt nước miếng.
Tôi ngồi xuống ghế, cố giữ dáng vẻ bình thản nhất có thể, nhưng Bùi Hoài lại không để tôi yên. Anh tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh, tay thoăn thoắt bóc tôm.
Trước mặt tôi lúc này là cả một chậu tôm hùm đất đỏ au, thơm nức.
Anh ấy định để tôi tự xử lý đống này sao?
Tôi còn đang ngơ ngác, thì trước mắt xuất hiện một bát đầy thịt tôm đã bóc sạch vỏ.
“Ăn đi, kẻo nguội.”
Giọng anh bình thản như thể bóc tôm cho người khác là chuyện thường ngày.
Nhìn bát tôm ngon lành trước mặt, tôi không kiềm được mà gắp một miếng. Khi vị ngọt và cay nồng của tôm lan tỏa trong miệng, tôi như cảm thấy cả thế giới đều sáng bừng lên.
Nhưng chỉ ăn được vài miếng, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
“Tôi tự làm được rồi.”
Thực sự, để tổng giám đốc bóc tôm cho mình thế này làm tôi căng thẳng không yên.
Vừa nói, tôi vừa lấy găng tay, định tự bóc lấy. Nhưng trong lúc hấp tấp, tay tôi lỡ mạnh hơn chút, khiến nước sốt bắn thẳng lên áo sơ mi trắng tinh của Bùi Hoài.
Tôi sững người.
Xong rồi, xong thật rồi! Bùi Hoài vốn rất ám ảnh với sự sạch sẽ!
Đầu óc tôi rối bời, thậm chí còn tưởng tượng đến viễn cảnh bị đuổi việc ngay tại chỗ.
Nhưng ngoài dự đoán, anh chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy lau qua loa vệt sốt đỏ, sau đó bình thản nhận miếng tôm tôi vừa bóc dở:
“Cảm ơn vợ.”
Tôi đơ người nhìn anh.
Còn chưa kịp phản ứng, tiếng gõ cửa vang lên. Trước khi ai kịp lên tiếng, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Người bước vào là Bạch Sở Sở.
Cô ta đứng sững lại, ánh mắt thoáng lóe lên sự ghen ghét không chút che giấu khi nhìn thấy tôi trong văn phòng. Nhưng khi quay sang Bùi Hoài, vẻ mặt lập tức chuyển sang dịu dàng.
Không hề che giấu sự khó chịu, Bùi Hoài lạnh lùng hỏi:
“Tôi bảo cô vào chưa?”
Bạch Sở Sở cười nhạt, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi mang tài liệu gấp đến, nên không kịp chờ.”
Nhưng vẻ mặt anh không hề dịu lại. Giọng anh lạnh hơn:
“Lần sau nhớ gõ cửa.”
“Vâng.”
Cô ta nói là vậy, nhưng lại không hề có ý rời đi sau khi anh ký xong tài liệu. Chỉ đến khi Bùi Hoài thẳng thừng nhắc nhở, cô ta mới miễn cưỡng xoay người rời khỏi.
Buổi chiều, khi tôi đang chăm chú làm việc, mắt phải cứ giật liên hồi.
Người ta nói mắt trái giật là may mắn, còn mắt phải giật chỉ có điềm xấu. Và đúng như dự đoán, Bạch Sở Sở xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt kiêu căng và đầy khiêu khích.
“Cô chỉ là một nhân viên quèn, ai cho phép cô tự tiện vào phòng tổng giám đốc?”
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó bình thản đáp:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cô cũng là nhân viên mới thì phải?”
Tính ra, tôi còn vào công ty trước cô ta.
Biểu cảm của Bạch Sở Sở thoáng cứng lại, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, gằn giọng:
“Chúng ta vốn không cùng đẳng cấp. Cô sao có thể so với tôi?”
Rồi cô ta nghiêng người, giọng nói như muốn đe dọa:
“Tôi khuyên cô nên tránh xa Bùi Hoài, nếu không… hậu quả thế nào cô tự gánh.”
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi, dáng vẻ như vừa chiến thắng một cuộc chiến.
Tôi nhìn theo, không khỏi bật cười.
Bùi Hoài là chồng tôi. Tôi muốn ở gần hay xa anh ấy, từ khi nào đến lượt cô ta can thiệp?