Gả Cho Ông Chú Của Bạn Thân

Chương 2



Chương 2:

Vừa bước ra khỏi cửa quán bar, Bùi Thiển Thiển đã nhanh nhẹn cúi đầu, giọng lí nhí nhận lỗi:

“Cháu… cháu về nhà ngoan ngay đây ạ.”

Nhưng người đàn ông trước mặt chẳng hề tỏ vẻ dễ chịu hơn, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói trầm thấp đầy uy nghi:

“Chú không ở nhà, cháu chăm sóc thím hai thế này đấy à?”

Lời trách móc ấy khiến Thiển Thiển tái mặt. Không khí im lặng bao trùm một lúc lâu trước khi anh ấy lại tiếp lời, giọng như ra lệnh:

“Công việc ở công ty cũng đến lúc cháu nên học hỏi rồi.”

Nghe vậy, cả khuôn mặt Thiển Thiển méo xệch, vẻ đáng yêu thường ngày biến mất sạch.

“Chú hai…”

Cô nàng định mở lời xin tha, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng như khắc băng của chú mình, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn như chú mèo con, chẳng dám cãi thêm câu nào.


Khi vừa về đến nhà, tôi vẫn còn trong trạng thái say khướt, chẳng biết trời đất gì. Chỉ biết táo bạo kéo cà vạt của Bùi Hoài, lôi anh vào cửa.

Dựa vào vai anh ấy, tôi lim dim mắt, bàn tay không ngừng “khám phá” từng cơ bắp rắn chắc, hoàn hảo một cách đáng kinh ngạc.

Không thể phủ nhận, cảm giác sờ thử… thật sự không tệ chút nào!

Anh ấy giữ yên cơ thể không phản kháng, nhưng yết hầu khẽ chuyển động. Đôi mắt đen sâu thẳm càng tối lại.

“Tống Hi, đừng nghịch.”

Nhưng hơi rượu khiến tôi chẳng nghe lọt tai. Cả người nóng bừng như lò lửa, tôi bất giác càng khó chịu hơn:

“Không ổn… nóng quá đi mất…”

Chiếc váy trên người tôi dần xộc xệch, phần cổ áo trễ xuống, lộ ra làn da trắng mịn.

Ánh mắt của Bùi Hoài lướt xuống, dừng lại nơi cổ tôi. Dưới ánh đèn, sự sâu thẳm trong đôi mắt anh như cuộn sóng, khó đoán hơn bao giờ hết.

Cảm nhận được ánh nhìn của anh, tôi ngây ngô lẩm bẩm:

“Hừm… nhìn gì mà nhìn… Tôi có chồng rồi nhé!”

Dù đầu óc đang mơ hồ, nhưng ý thức trách nhiệm vẫn còn le lói. Kết hôn theo hợp đồng thì sao? Đã là vợ người ta thì phải giữ mình chứ!

Bùi Hoài nhìn tôi luống cuống kéo cổ áo, bất giác thở dài một tiếng. Anh cởi chiếc áo vest, khoác lên vai tôi, giọng nói ôn hòa nhưng mang chút nghiêm nghị:

“Có những chuyện, phải chờ em tỉnh táo mới làm được.”

Tôi ngước nhìn anh, mờ mịt chẳng hiểu ý tứ trong lời nói đó.

Nhưng anh đã dời ánh mắt đi chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Sau đó, anh cúi xuống bế tôi lên, đưa thẳng vào phòng ngủ, đặt lên giường mềm mại và còn chu đáo đắp chăn giúp tôi.

Tôi thoải mái cuộn mình trong chăn, cảm giác như đang nằm trên đám mây.

Trong lúc mơ màng, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng lại. Tôi lơ mơ nghĩ thầm: Giờ này mà còn ai đi tắm vậy trời? Để yên cho người ta ngủ chứ!


Ngày hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ vì dư âm của cơn say.

Tôi lười biếng lật người, nhưng chỉ cần một chuyển động nhỏ, những ký ức mờ nhạt tối qua bỗng ùn ùn kéo về.

Tỉnh hẳn ngay tức khắc, tôi bật dậy ngồi thẳng trên giường.

Nhìn quanh, tôi vội kéo chăn, kiểm tra kỹ tình trạng của mình. Sau khi chắc chắn mọi thứ vẫn ổn, tôi thở phào nhẹ nhõm, lê bước vào nhà vệ sinh.

Vừa bước ra phòng khách, một mùi thơm phức của thức ăn tràn ngập không gian, khiến cái bụng đói của tôi lập tức réo vang.

Nhìn sang bàn ăn, tôi thấy Bùi Hoài đang thong thả uống một ly sữa. Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt trầm ổn nhưng lại toát lên chút hứng thú.

“Qua ăn sáng đi.”

Giọng nói tự nhiên ấy khiến tôi, vốn đang ngại ngùng, chẳng biết phải làm sao ngoài việc miễn cưỡng ngồi xuống đối diện.

Tôi cầm miếng sandwich lên cắn thử một miếng.

Không ngờ lại ngon đến thế!

Trong đầu tôi bỗng xuất hiện một loạt suy nghĩ: Anh này vừa giàu, vừa đẹp trai, giờ lại phát hiện còn biết nấu ăn. Đúng là hoàn hảo đến mức người ta khó tin nổi!

Tôi cúi đầu uống một ngụm sữa, lấy hết can đảm nói:

“Hôm qua tôi uống say.”

Tôi chỉ định giải thích hành vi lố bịch tối qua, nhưng không ngờ anh lại nhếch môi cười, nói một câu như sét đánh ngang tai:

“Vậy là không định chịu trách nhiệm sao?”

Tôi hoảng hốt:

“Không có! Tôi nhớ rất rõ là mình không làm gì cả mà!”

Nụ cười trên môi anh càng sâu hơn:

“Thật sao? Em chắc không?”

Câu hỏi ấy khiến tôi bắt đầu dao động. Giọng nói bỗng trở nên lí nhí:

“Thật ra… tối qua tôi thân thiết với cậu kia ở bar là vì Thiển Thiển nhờ tôi thử lòng anh ta thôi.”

Tôi cố nghiêm túc giải thích, nhưng anh chỉ đáp hờ hững, mang chút trêu chọc:

“Thử lòng tiện thử cả anh luôn à?”

Nghe vậy, ký ức về màn “sờ soạng” của tôi với anh tối qua lại ùa về, khiến tôi im bặt. Không dám nhìn anh, tôi cúi đầu, xấu hổ đến đỏ mặt.

Bùi Hoài khẽ bật cười, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn:

“Ăn đi, ăn xong anh đưa em đi làm.”

Nghe vậy, tôi đơ người ra. Đưa đi làm? Sao hôm nay anh lại chăm sóc tôi đến thế?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.