Chương 6:
Trên người Lê Dã còn vương hơi lạnh từ đêm cuối thu. Thế nhưng cơ thể anh lại nóng như lửa đốt, bao phủ tôi bằng nụ hôn vừa mãnh liệt lại có phần gấp gáp.
“Chị nói lời cay nghiệt như vậy, em còn tưởng chị thực sự ghét em.” Kỳ Kiến Bạch nói, giọng anh có chút nghẹn ngào.
Tôi cau mày, nắm chặt cằm anh, “Im đi.” Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ càng làm cho không gian trở nên tĩnh lặng.
Kỳ Kiến Bạch lập tức dừng lại động tác. Một lát sau, anh cong môi, nở ra một nụ cười vừa cuốn hút lại có phần nguy hiểm, “Chị, lời này là chị nói đấy nhé.”
Đến cuối cùng, tôi bám vào bả vai của Kỳ Kiến Bạch, không kìm được mà run rẩy. Nhìn ánh đèn phủ lên lòng bàn tay anh, như là có dòng nước chảy xiết lướt qua.
Khi điện thoại reo lên, tôi giật mình. Là Phó Sâm. Tôi căng cứng người, muốn từ chối nhưng Kỳ Kiến Bạch đã nhanh tay hơn, anh ấn nghe cuộc gọi.
“Lê Dã, em trở về nhà họ Lê, bị đánh rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào để anh nguôi giận à?” Giọng Phó Sâm có chút say xỉn. “Thôi bỏ đi… Anh cho em một cơ hội. Anh đang ở quán bar Dạ Sắc, đến đây đón anh đi.”
Tôi lắp bắp muốn nói “Không rảnh” nhưng chưa kịp nói hết câu thì Kỳ Kiến Bạch đã siết chặt tôi vào lòng. Những nụ hôn cuồng nhiệt khiến tôi không thể nói nên lời.
Phó Sâm nghe thấy tiếng động lạ, giọng anh thay đổi: “Em đang làm gì thế?”
Tôi cố gắng giãy giụa nhưng không thoát khỏi vòng tay của Kỳ Kiến Bạch. Cuối cùng, tôi đành cúp máy.
Kỳ Kiến Bạch cười khẽ, kề sát bên tai tôi, hơi thở nóng rực: “Chị… Sau này, chị, chỉ có thể thuộc về em.”
Kỳ Kiến Bạch rời đi vào sáng hôm sau.
Trước khi anh đi, tôi suy nghĩ mông lung mãi, cuối cùng vẫn không kìm được mà nói với anh:
“Em không nên thừa nhận với phóng viên là em đã có bạn gái. Tuổi em còn nhỏ…”
Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Chị không phải là bạn gái của em hả?”
“Chị với em chỉ là chơi đùa chút thôi.”
“Ừm.”
Anh điềm tĩnh gật đầu, “Thế thì chị cũng chỉ được chơi đùa với mình em thôi đấy.”
“…”
Vài ngày sau đó, một bữa tiệc tối lớn của giới kinh doanh diễn ra.
Lúc tôi đến nơi, vừa liếc mắt đã trông thấy Phó Sâm đứng ở giữa hội trường, được mọi người vây quanh.
Cùng với Giang Manh đang nắm lấy tay anh ta một cách tình tứ.
Không rõ là ai đã hét lên: “Lê Dã cũng đến kìa.”
Bầu không khí đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên lặng phắc.
Mọi người trong hội trường đều hướng mắt về phía tôi.
Lát sau, Phó Sâm đột nhiên cười nhạt:
“Biết là thủ đoạn tối hôm đó không có tác dụng nên lại bám theo tôi tới tận đây hả?”
Giang Manh cũng hùa theo: “Chị, chị thực sự quá ngây thơ, muốn làm A Sâm ghen thì cũng phải bịa ra chuyện gì đáng tin chút chứ. Chị thử tự soi gương xem, chị như vậy, e là không ai cần đâu ha?”
Tôi chợt hiểu ra.
Buổi tối hôm đó trong điện thoại, Phó Sâm quả thật đã nghe thấy tiếng của tôi.
Nhưng hắn vô cùng tự tin, cho rằng tôi chỉ đang dùng thủ đoạn, cố ý làm hắn ghen.
Bên cạnh hắn có người nhiều chuyện, tung ra đoạn ghi âm bốn năm trước tôi cầu xin hắn kết hôn với tôi.
“Phó Sâm, em là Lê Dã của nhà họ Lê. Hiện tại anh không quen em cũng không sao cả, nhưng về sau nếu kết hôn, em sẽ giúp anh…”
Tối đó, hắn mới vừa cùng đám anh em chí cốt từ câu lạc bộ tư nhân đi ra.
Hắn đã ngà say, trêu tức tôi:
“Cái loại con hoang như cô thì có thể giúp tôi được gì chứ?”
“Hay là bây giờ cô quỳ xuống, nói vài câu dễ nghe, ngoan ngoãn cầu xin tôi, biết đâu tôi thật sự sẽ đồng ý đấy.”
“Chẳng hạn như…nói, cô sẽ làm con chó trung thành nhất của tôi.”
Sau khi im lặng vài giây, trong video truyền đến rõ mồn một tiếng tôi quỳ xuống đất.
“Chỉ cần Phó tổng đồng ý lấy em, em sẽ trở thành…con chó…trung thành nhất của ngài.”
Đám người bên cạnh cười ồ lên:
“Cmn, cô ta dám nói thật à!!”
“Cái loại con riêng xuất thân hèn kém, chỉ một lòng muốn bay lên cành cao, nào có khí chất tôn nghiêm gì chứ?”
Phó Sâm kéo tay Giang Manh, nhíu mày. Vẻ mặt trêu tức y như bốn năm trước.
“Dùng cái thủ đoạn nực cười này mà muốn làm tôi chú ý, thà là quỳ ở đây thêm lần nữa còn hơn.”
Lúc này, dường như ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người tôi. Mang theo sự phán xét và khinh miệt.
Cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng tôi. Cách đó không xa có cô gái chỉ vào tôi, kinh ngạc kêu lên: “Giày của cô ấy sao lại giống y như đúc với đôi giày phiên bản giới hạn của bạn gái Kỳ Kiến Bạch thế? Không phải nói hiện tại muốn mua cũng không mua được nữa sao?”
Vẻ mặt Phó Sâm đột nhiên biến đổi. Giây tiếp theo, ngoài cửa chợt truyền đến một tràng reo hò.
“Kỳ Kiến Bạch đến!”
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.