Quan Hệ Cấm Kỵ

Chương 7



Chương 7:

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh đẩy hai bên ống kính máy ảnh ra, sắc mặt lạnh lùng lướt qua đám đông. Anh thật sự có khuôn mặt vô cùng nổi bật, xương hàm góc cạnh, mỗi khi khẽ nhíu mày lại càng có vẻ hung dữ hơn. Nhưng khi anh chuyên chú nhìn tôi, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Anh đi thẳng đến trước mặt tôi, hơi cúi đầu, kiên nhẫn giúp tôi chỉnh lại tóc mai đã rối bù. Sau đó vô cùng thân thiết gọi: “Chị.”
Phó Sâm đứng bật dậy, trong mắt dần lộ ra vẻ khó tin. Hắn sửng cồ nói: “Người trong xe tối hôm đó, là em?!”
Giang Manh được hắn ôm trong lòng, như là nghĩ tới điều gì đó, nụ cười bỗng nhiên có chút gượng gạo. Cô ta chỉ trích tôi: “Lê Dã, chị mà cũng dám ra ngoài ăn vụng á, không cảm thấy bản thân quá đáng lắm sao?”
Kỳ Kiến Bạch sóng vai đứng cạnh tôi, anh đưa tay ôm bả vai tôi, cả người như dán vào trên người tôi. Điện thoại trong túi xách rung nhẹ hai lần.
Tôi mở lên xem, là Tiểu Đường gửi tin nhắn đến: [Lê tổng, mọi chuyện suôn sẻ lắm, hợp đồng vừa ký xong xuôi hết rồi.]
Nỗi bất an treo lơ lửng trong lòng tôi bấy lâu nay lập tức được gỡ bỏ, giống như khi xuân đến, băng giá của mùa đông dần dần tan chảy. Tôi chậm rãi thở phào một hơi, đứng thẳng người, nhìn Giang Manh trước mặt.
“Cô biết không? Cô là người không có tư cách nói câu này nhất đấy.”
Tôi nheo mắt, quay sang nhìn Phó Sâm bên cạnh cô ta, “Nghe nói anh thích người vừa trẻ đẹp lại vừa ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng thích, chuyện này kỳ lạ lắm à?”
Tay Kỳ Kiến Bạch đặt trên vai tôi hơi siết chặt. Anh nhìn Phó Sâm, cười khinh khỉnh: “Nếu anh đủ sức thu hút chị ấy thì tôi có thể thừa dịp chen chân vào sao?”
Phó Sâm lạnh lùng quát: “Lê Dã!”
“Quát cái gì mà quát, anh tối ngày chỉ biết quát tháo thôi à?”
Dáng người Kỳ Kiến Bạch cao gầy, lúc đứng thẳng thì cao hơn Phó Sâm nửa cái đầu. Anh cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Phó Sâm, trong mắt hiện rõ vẻ khinh miệt, “Xảy ra chuyện thì chỉ biết chất vấn Lê Dã, sao không tự kiểm điểm lại chính mình đi? Nhìn nếp nhăn trên mặt anh kìa, mắt cũng sụp mí luôn rồi, già khụ đến nỗi ngay cả nói tiếng người cũng không nói được, anh lấy cái gì so với tôi chứ?”
Bị một người nhỏ hơn mình mười tuổi làm bẽ mặt ngay trước mặt mọi người, sắc mặt Phó Sâm vô cùng khó coi. Mắt hắn long sòng sọc, đến cuối cùng, lại nhìn về phía tôi. Hắn lại giở trò uy hiếp trước đây đã dùng vô số lần:
“Về sau Phó thị sẽ không hợp tác với Lê thị…”
“Anh làm như báu lắm đấy!”
Tôi bỗng ngắt lời hắn, bên môi hiện ra một nụ cười trào phúng, “Tốt hơn là anh mau đi hỏi người dưới trướng của mình xem, giai đoạn đầu của hợp đồng hợp tác thương mại 5 nước sao không giành được mà lại để người khác nẫng tay trên!”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Kỳ Kiến Bạch cũng lập tức theo sát tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, hỏi anh: “Không phải em đang huấn luyện à, sao lại đến đây thế?”
“Em cũng được mời mà.”
Anh hơi cụp mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Hơn nữa mấy ngày nay chị cũng không liên lạc lại với em, em…nhớ chị, Lê Dã.”
Mấy ngày nay tôi thực sự bận đến nỗi chân không chạm đất. Tôi phải gấp rút đẩy nhanh tiến độ mọi việc để có thể thành công giành lấy hợp đồng từ tay Phó Sâm. Vốn dĩ tối nay tôi đến đây, chỉ là vì xác nhận Phó Sâm có thực sự ở đây hay không thôi. Phòng ngừa trước giờ hợp đồng được ký kết, hắn lại xuất ra chiêu mới.
Cũng may, tôi đã đánh giá cao Phó Sâm. Hắn trước nay đều khinh thường tôi. Cho nên sau khi kết hôn được vài năm, tôi lén lút mở công ty sau lưng hắn, thu mua đội tuyển thể thao điện tử, sau đó làm nó cải tử hoàn sinh. Tôi ngược xuôi bôn ba giữa Phó thị và Lê thị, thông qua tin tình báo trong tay mà dần dần phát triển công ty, cuối cùng đi đến hôm nay.
Lúc tôi định thần lại, chúng tôi đã đi đến cửa. Tôi còn chưa nghĩ ra nên đáp lại lời Kỳ Kiến Bạch như thế nào thì một đám phóng viên liền xông tới.
“Lê tiểu thư, xin hỏi cô chính là nhân vật chính trong bức ảnh trên xe ngày đó sao?”
“Xin hỏi cuộc hôn nhân giữa cô và Phó tổng đã kết thúc rồi sao?”
“Chưa ly hôn mà vẫn ngang nhiên ngoại tình, xin hỏi Lê tiểu thư nghĩ như thế nào? Công khai dẫn theo người tình xuất hiện ở đây, có phải cô không những không xấu hổ, mà còn thấy tự hào?”
Câu hỏi cuối của một người phóng viên nào đó, mang theo ác ý không thèm che giấu. Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt khinh thường của nam phóng viên kia, chợt bật cười: “Câu hỏi này, cậu nên hỏi Phó Sâm đang ngồi trong kia thì càng thích hợp hơn đấy nhỉ?”
“Kể từ sau ngày chúng tôi kết hôn vào bốn năm trước, trung bình cứ cách hai tháng hắn lại bị chụp ảnh một lần, mỗi lần lại dẫn theo một cô bạn gái mới ra vào đủ loại tiệc tùng, khi đó mấy người đã nói như thế nào?”
Tôi xoa cằm, vẻ mặt như mới vừa nhớ ra, “Ồ, mấy người nói, hôn nhân nhà giàu đều là quan hệ lợi ích, đôi bên chỉ là hợp tác cùng có lợi, tìm người trẻ trung xinh đẹp bao nuôi cũng rất bình thường.”
“Nếu tôi thật sự ngoại tình thì người làm trái với hợp đồng hôn nhân trước cũng là Phó Sâm, hắn có lỗi nên tôi chỉ còn cách ông ăn chả bà ăn nem mà thôi.”
“Huống chi, quan hệ giữa tôi với Kỳ Kiến Bạch cũng không giống như mọi người tưởng tượng.”
Nói xong, tôi lùi sang bên cạnh một bước. Tôi khéo léo né tránh bàn tay anh đang muốn nắm tay tôi, “Không phải mọi người vẫn luôn tò mò, sau khi nhà đầu tư bí ẩn thu mua lại đội tuyển Sơn Nguyệt thì người hiện nay nắm giữ cổ phần lớn nhất là ai hả?”
Kỳ Kiến Bạch lập tức nghiêng đầu, trong cơn gió đêm lạnh buốt bất chợt thổi đến, tôi điềm tĩnh dùng phong thái của lãnh đạo mà hùng hồn phát biểu, “Tôi chính là sếp của cậu ấy.”

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.