Những ngày tiếp theo, Dương Hoài đối xử rất tốt với tôi. Mỗi ngày anh đều đưa tôi đi làm và đợi tôi về cùng. Tuy vậy, tôi luôn tìm lý do để tránh mặt anh.
Sau đó, tôi chuyển về sống với mẹ tôi trong khu ổ chuột. Mẹ thấy tôi ngày ngày đi làm về đều phụ bà làm những việc như bưng trà, đưa nước cho khách trong quán mạt chược, bà rất hài lòng:
“Lương tâm mọc ra rồi à, biết phụ mẹ rồi à?”
Nhưng chỉ vài ngày sau, bà bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không đúng.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với người yêu phải không? Không phải con nói cuối tuần Dương Hoài sẽ tới sao? Sao không thấy cậu ta đâu?”
Tôi cúi đầu, không có tâm trạng để trả lời, chỉ đáp:
“Con không kết hôn nữa đâu ạ.”
“Không kết hôn? Con lại muốn làm cái trò gì nữa?”
Mẹ càng nói càng tức giận, liền giơ tay định đánh tôi.
Chỉ trong chốc lát, không khí vui vẻ bỗng chuyển thành cảnh tượng bạo lực gia đình. Mẹ không dừng lại, bà thu dọn đồ đạc của tôi và ném ra ngoài:
“Mẹ ơi!!!!!!!”
Mẹ tôi không hề mủi lòng, đứng trong nhà, giọng nói lạnh lùng:
“Cút về! Ai cho ở đây mà ở, ngứa mắt!”
Tôi thực sự rất muốn khóc.
“Nhưng mà con biết đi đâu bây giờ?”
“Đi đâu nữa, đương nhiên là đi tìm người yêu của mày, có vấn đề gì thì giải quyết, mày trốn ở đây được cái gì? Né tránh chỉ là hành vi của phế vật, đây không phải bãi rác, không chứa chấp đâu!”
“Con đã nói rồi mà, con không kết hôn. Cũng không cần anh ấy tội nghiệp!”
Tôi ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà, khóc đến mức nước mắt, nước mũi tèm lem.
Mẹ tôi đi ra, mắng tôi như tát nước:
“Ai tội nghiệp mày? Mẹ nó tao nuôi mày lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn, có công có việc, thua kém ai mà tội nghiệp? Ai dám nói mày vậy? Mắt mù hả? Dám chê mày, tao liều mạng với nó ngay!”
Tôi sững sờ.
Tôi ngước đầu nhìn bà, buồn bã nói: “Vậy mẹ đi liều mạng với cha con đi.”
Mặt mẹ tôi bỗng trở nên cứng đờ.
Một lúc lâu sau, bà mới khó khăn mở miệng:
“Mày tìm tới ông ta rồi?”
“Dạ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, nói tiếp:
“Con tìm rồi, ông ta nói con là rác rưởi.”
Mẹ tôi sững sờ, đứng yên một lúc. Rồi bà bừng tỉnh, mắng lớn: “Lý Kiến Quốc cái tên đáng chết này!”
Bà mang dép vào rồi vội vã đi mất.
Tôi vô thức đi vào phòng mình.
Đến nửa đêm, mẹ mới trở về. Bà mở cửa, đá văng chiếc ghế của tôi, vụng về an ủi:
“Đừng khóc nữa, mẹ mày đã cào nát mặt cái tên đàn ông chết tiệt đó rồi, hắn ta mà dám nói mày nữa, mẹ xé mồm hắn luôn.”
Tôi kinh hoàng nhìn quả đầu rối bù cùng khóe mắt bầm tím của bà, không biết nói gì:
“Mẹ mới nãy là chạy đi đánh lộn hả?”
“Chứ không thì sao?”
Mẹ tôi ngồi xuống, không ngừng chửi mắng:
“Lâu quá không đánh, tay chân không còn linh hoạt như lúc trước nữa rồi.”
“Mẹ điên rồi sao? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi còn đi đánh lộn, bác sĩ đã dặn không được vận động mạnh mà!”
Tim tôi thắt lại.
Mẹ tôi thì thấy chẳng sao, bà vỗ vai tôi, an ủi: “Sợ cái gì, không chết được đâu.”
Bà lại nói tiếp: “Ông ta mà dám ức hiếp mày, tao có nằm trong quan tài cũng phải bò ra đánh chết lão!”
Tôi lặng im, hít một hơi dài, run rẩy chạm vào vết bầm nơi khóe mắt bà, hỏi: “Mẹ đau không?”
Mẹ tôi khoát tay, trả lời: “Không đau.”
Chúng tôi cứ ngồi như vậy, không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới lên tiếng:
“Mẹ chưa bao giờ hối hận vì li hôn với ông ta.”
Bà trầm mặc một lúc rồi lại nói:
“Cho dù mọi người đều cảm thấy mẹ điên rồi, khuyên mẹ không nên li hôn, ai lại không yên ổn làm phu nhân nhà giàu, một hai muốn li hôn rồi trở nên nghèo khó túng quẫn như vậy.”
“Nhưng mà người ta đâu biết ông ta có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng đâu. Lúc mẹ mang thai chị của con, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần. Lão ta không vui là đánh mẹ, uống rượu cũng đánh mẹ, mẹ thật sự chịu không nổi.”
“Mẹ cứ ngây thơ nghĩ rằng, nếu có con rồi lão ta sẽ thay đổi, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.”
“Mẹ nhịn lão hai năm, mãi đến khi sinh ra con, mẹ thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, vì vậy đề nghị li hôn.”
“Đánh nhau ấy mà, mẹ nó, mẹ chưa sợ ai bao giờ, mẹ có thể đánh tới mức một là hắn chết hai là mẹ chết, tính mẹ mày tuyệt đối không bao giờ nhận thua ai.”
“Nhưng mà, mẹ có con, lúc đó chị con khóc lóc sợ hãi cực độ như vậy, mẹ làm sao không bận tâm cho được.”
“Khoảng thời gian li hôn, mẹ đương nhiên muốn đưa hai đứa đi, nhưng lão ta có tiền, có quyền, còn mẹ ngay cả thu nhập còn không có, vì vậy tòa phán không cho các con theo mẹ, chỉ có con vì chưa đầy tháng nên mới được theo mẹ thôi.”
Mẹ tôi chưa bao giờ kể về lý do ly hôn.
Thành thật mà nói, trước đây tôi luôn nghĩ rằng cha mẹ ly hôn là vì tính cách của mẹ tôi.
Không ngờ rằng cha tôi lại có hành vi bạo lực gia đình.
Tôi đứng sững, nhìn mẹ, nghe bà kể về quá khứ đau thương của mình, chỉ muốn ôm chầm lấy bà.
Tôi hỏi mẹ: “Vậy còn chị con thì sao? Mẹ không lo lắng cho chị ấy sao?”
Mẹ tôi thở dài: “Lo chứ, làm sao mà không lo được? Mẹ đã hỏi thăm rồi, chị con không chịu thua kém, thành tích tốt, vào được trường cấp ba trọng điểm, rồi vào đại học, sau đó du học Mỹ.”
“Cha con chẳng ra sao, nhưng mà đã tìm được cho chị con bà mẹ kế còn tính là… người, không ngược đãi gì con bé.”
“Mẹ có gặp bọn họ trên phố, tay lớn dắt tay nhỏ, giống như cặp mẹ con thật sự vậy.”
Bà ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Mẹ có thể làm gì được? Chị con hai tuổi đã không ở với mẹ, đương nhiên sẽ coi mẹ kế như mẹ ruột thôi, hai tuổi thì làm gì có ký ức?”
Mẹ tôi đứng dậy, nhìn tôi: “Không nhớ cũng tốt.”
“Giang Sinh, con có phải là con gái của ta không? Thích thì theo đuổi, sợ gì? Người gọi là Dương Hoài kia, có phải là người trong nhật ký của con không?”
Tôi sững người, đứng bật dậy hỏi: “Mẹ!!! Mẹ xem trộm nhật ký của con?”
“Mẹ thèm xem à? Lúc mẹ dọn vệ sinh, thẻ học sinh của con rơi ra, mẹ nhặt lên rồi mới thấy đó.”
“Mẹ là mẹ con, con là dạng gì mà mẹ không biết? Mấy đứa trẻ trong khu đều đi chơi, chỉ có con ngồi học, mẹ còn không hiểu sao?”
“Con…”
Cảm giác xấu hổ khi bí mật về crush bị phát hiện thật sự khiến tôi muốn chết.
“Chuyện của con với chị con, chuyện đứa bé kia nữa, mẹ đều biết hết rồi. Lòng bàn tay hay ngón tay đều là thịt, đồ vật của con không ai có thể cướp đoạt. Tự con nghĩ cho kỹ.”
Mẹ tôi nói xong rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Còn tôi, đứng đó trong phòng, chìm trong suy nghĩ.
Tôi thích Dương Hoài, tôi muốn gả cho anh ấy, đã rất lâu rồi.
Nhưng trước đó, anh ấy cưới tôi chỉ vì Thạc Thạc, giờ đứa bé đã về với mẹ ruột rồi, vậy tôi còn ở lại làm gì nữa?
Tôi mơ màng, không biết phải làm gì.