Lì Xì Đổi Hôn

Chương 4



“Nhưng mà Giang Tuế Tuế, em đi đâu mà chẳng thấy quay lại? Lạc đường à?” Giọng Giang Dự bất ngờ vang lên, mang theo chút trêu chọc.

Tôi vẫn đang mải mò mẫm trong mớ ký ức hỗn loạn, cố nhớ xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra hồi nhỏ. Nhưng không, não tôi cứ như một ổ cứng bị lỗi, không tài nào tải nổi dữ liệu!

“Giang Tuế Tuế, nói đi.” Giọng anh lại vang lên, lần này gần hơn, rõ hơn, và… áp lực hơn.

Tôi len lén nhìn bàn tay anh đang nắm chặt vô-lăng. Rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi run run môi đáp:
“Có… có khả năng em không phải lạc đường đâu. Mà là… quên luôn rồi.”

Vừa dứt lời, tôi lập tức lấy tay bịt miệng, hối hận không kịp.

Đây là lời tôi định nghĩ trong đầu thôi mà! Sao nó lại tự động phát ra thành tiếng thế này?

Ánh mắt tôi lén liếc sang Giang Dự, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh thì tôi giật thót.
Quả nhiên, mặt anh đen sì, đáng sợ như thể vừa bị ai đó đổ mực lên.

Tôi không dám chờ thêm một giây, vội vàng tuôn ra một tràng xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi!
Em không ngờ những hành động ngây thơ vô tội của em hồi nhỏ lại gây tổn thương lớn thế này cho anh!
Nếu biết anh là sếp tương lai của em, hồi đó em nhất định sẽ lấy toàn bộ lì xì dâng cho anh!”

Tất nhiên, đó chỉ là lời giả vờ thôi. Tiền là mạng sống của tôi, làm gì có chuyện!

Giang Dự liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, sợ rằng mình vừa nghe nhầm. Nhưng không, đó rõ ràng là tiếng cười lạnh thật!

Giang Dự không nói thêm câu nào, mà tôi cũng không dám thở mạnh.

“Chẳng lẽ vừa mới đi làm được mấy ngày, chưa nhận lương đầu tiên, tôi đã sắp bị đuổi?” Tôi âm thầm gào thét trong lòng. Công việc này tốt như thế: có bảo hiểm xã hội, lương 8.000 tệ, cuối tuần nghỉ, lại còn được nhận lì xì mỗi ngày… Tôi biết tìm đâu ra công việc ngon lành thế nữa?


Đưa tôi về đến nhà trọ, Giang Dự vẫn giữ khuôn mặt đen như than. Để cảm ơn, tôi cúi chào anh một góc 90 độ.
“Cảm ơn sếp đã đưa em về, em thích anh cả đời!”

“……” Giang Dự nhướng mày, khóe miệng giật giật.
“Câu này em nói quen mồm à?”

Tôi cười méo xệch:
“Vâng, nói quen rồi! Từ nhỏ em đã nổi tiếng miệng ngọt. Gặp bà nội em còn gọi là chị, ai cho em chút lợi ích là em tâng họ lên tận trời!”


Đến khi vào nhà, Giang Dự vừa bước qua cửa thì tay anh vô tình chạm phải dây điện cũ.
“Chách!” Tiếng giật điện vang lên, cùng lúc đó là một ánh mắt sắc lạnh phóng về phía tôi.

“Em mời tôi vào ngồi, hay muốn lấy mạng tôi?” Giọng anh nghe nhẹ như gió thoảng, nhưng áp lực nặng như núi đè.

Tôi bật đèn, ánh sáng lập tức làm hiện rõ căn phòng.

Sàn nhà cũ. Bàn ghế cũ. Sofa cũ. Tất cả đều cũ! Nhưng mỗi tháng tôi chỉ phải trả 500 tệ, sao mà không động lòng cho được?

Để gỡ gạc chút hình tượng, tôi vội chỉ vào bàn trà có hoa tươi, bể cá nhỏ và chú mèo vàng béo ú, rồi cười nói:
“Đồ đạc cũ thật, nhưng em dọn sạch lắm. Anh xem, nhà em có sức sống thế này cơ mà!”

Nhưng Giang Dự chẳng thèm để ý đến sự “lạc quan” của tôi, chỉ cau mày hỏi:
“Công ty trả lương 8.000 tệ, lại còn đóng bảo hiểm, tiền của em đi đâu hết mà ở chỗ này?”

Tôi bĩu môi:
“Thì em tiết kiệm chứ sao nữa!”

“Tiết kiệm hết? Nợ nần à? Vay tín dụng sinh viên?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải! Tiền đó em để dành nuôi chồng tương lai!”

Giang Dự: “…”


Ngày hôm sau, tôi thất thần như Lâm Đại Ngọc, buồn bã viết đơn xin nghỉ việc. Đúng lúc ấy, WeChat bỗng reo lên.

Thông báo: Giang Dự chuyển khoản cho bạn 50 tệ.

Tin nhắn kèm theo: “Lên văn phòng gặp tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.