7
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi nhanh chóng quen với cuộc sống ở Nam Thành. Đôi khi, tôi thậm chí quên mất mình vốn là người Giang Thành.
Ở nhà cũ, chẳng ai quan tâm tôi thích ăn gì. Ví như việc tôi không ăn rau mùi, nhưng mẹ kế lại cực kỳ mê món này. Bà ta thường xuyên thêm rau mùi vào mọi món ăn, như thể tôi ăn nhiều thêm hai miếng sẽ khiến bà ấy khó chịu cả ngày.
Nhưng Thẩm Cảnh thì khác. Chỉ cần thấy tôi gắp ít một món nào đó, anh sẽ nhướn mày hỏi:
“Không thích ăn à? Đúng là tiểu thư nhõng nhẽo.”
Vậy mà lần sau, món đó sẽ biến mất khỏi thực đơn. Lâu dần, Thẩm Cảnh nắm rõ khẩu vị của tôi đến mức đáng ngạc nhiên. Trên bàn ăn, lúc nào cũng xuất hiện những món tôi thích.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã thực sự rũ bỏ được quá khứ. Thế nhưng, vào một buổi sáng bình thường ngay dưới tòa nhà công ty Thẩm Thị, tôi lại tình cờ gặp em gái mình – Thịnh Thanh Vũ.
Nói chính xác hơn, Thịnh Thanh Vũ là em gái kế, khác cả cha lẫn mẹ với tôi. Tôi mới là con gái ruột duy nhất của bố, nhưng có lẽ ông yêu mẹ kế quá nhiều, đến mức tôi trở nên thừa thãi trong gia đình ba người ấy.
Nhớ hồi lớp 12, khi tôi đề nghị được đi du học, bố thẳng thừng ném đũa xuống bàn:
“Thịnh Gia Hân, con biết là việc kinh doanh của gia đình không tốt mà!”
Vậy là tôi học đại học trong nước, cũng chẳng phàn nàn gì. Nhưng hai năm sau, khi Thịnh Thanh Vũ bước vào lớp 12, mẹ kế ngày nào cũng rơi nước mắt nhìn bảng điểm kém cỏi của nó.
Cuối cùng, bố không ngần ngại chi một khoản tiền lớn, đưa Thịnh Thanh Vũ sang Mỹ du học. Ông còn nói với tôi:
“Gia Hân, con là chị, nhường em gái một chút cũng là điều nên làm mà.”
Ồ, vậy tại sao chuyện gả cho “lão thái gia,” tôi không thể nhường lại cho Thịnh Thanh Vũ nhỉ?
Hiện tại, khi gặp cô ấy ở Nam Thành, tôi không khỏi ngạc nhiên. Đây là mùa tựu trường, sao Thịnh Thanh Vũ lại xuất hiện ở một nơi mà cô ta chẳng quen ai?
Trước mắt tôi, cô ấy đang cầm một ly cà phê pha tay giá 198 tệ, mặc bộ đồ phong cách Chanel, tay xách túi LV hoa văn cổ điển. Trông thật quý phái.
Còn tôi thì mặc quần ống rộng, áo phông trắng, đeo kính, tay cầm bình giữ nhiệt Thẩm Cảnh chuẩn bị từ sáng. Bên cạnh là túi trà sữa từ tiệm nổi tiếng. Cả người toát lên vẻ giản dị.
Thịnh Thanh Vũ nhíu mày, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi cười mỉa:
“Thịnh Gia Hân, sao chị lại thành ra thế này? Bố mà thấy chắc không dám nhận chị đâu!”
Tôi gãi tai thản nhiên. Sau ba tháng sống ở Nam Thành, tôi đã thấm nhuần phong cách thoải mái, thực dụng của nơi đây. Ở công ty, chúng tôi chỉ thi xem ai mặc xấu hơn, chẳng ai quan tâm đến vẻ ngoài quý phái.
Tôi hắng giọng, chuyển chủ đề:
“Em không phải đang đi học sao? Sao lại ở đây?”
Thịnh Thanh Vũ đảo mắt, đáp với vẻ chán chường:
“Cái ngành tào lao đó, ai thích thì học. Em học không nổi nữa.”
“Bỏ học rồi?” Tôi không khỏi ngạc nhiên. Ngành máy tính không phải thứ cô ấy yêu thích, nhưng đã học đến năm tư, sao lại nói bỏ là bỏ?
Thịnh Thanh Vũ cười bí ẩn, giơ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay:
“Lần này em về nước là để kết hôn. Đối tượng là… thái tử gia của Quảng Đông.”
Tôi như bị sét đánh. Thịnh Thanh Vũ bỏ học chỉ để kết hôn với vị Phật tử kia? Chẳng phải anh ta lánh đời, không gần nữ sắc sao? Họ gặp nhau kiểu gì?
Tôi còn chưa kịp định thần, thì cô ấy đã nhìn tôi với vẻ tự mãn:
“Gặp nhau ở buổi tiệc trường thôi. Thịnh Gia Hân, chị không thấy sống chết dí trong sách vở thật vô vị à? Chị đang làm ở Thẩm Thị đúng không? Chắc chẳng bao lâu nữa, chị sẽ phải gọi em là bà chủ rồi.”
Nói xong, Thịnh Thanh Vũ tự tin bước đi trên đôi giày cao gót hàng hiệu.
Chỉ là… Nam Thành vừa có trận mưa lớn, gạch lát trơn bóng như băng.
Chưa đi được mấy bước, cô ấy đã ngã sõng soài.
Tôi: …
Cuối cùng, dáng vẻ cô ấy vịn tường đứng dậy, đúng là khó mà nhìn nổi.