4
Thẩm Cảnh lái chiếc Lexus cũ, chở tôi đến khu phố cổ. Khu nhà lớn trước mặt trông đã nhuốm màu thời gian, ngay cả bộ sofa trong phòng khách cũng làm từ gỗ đỏ. Nhìn vẻ ngoài giản dị của anh, tôi đoán chủ nhà này chắc cũng chẳng giàu có gì, nói gì đến việc sắm một bộ sofa da sang trọng.
Nhưng may thay, căn phòng này rất sạch sẽ. Tôi đi tuần tra ba vòng mà không phát hiện dấu vết nào của “Tiểu Cường.” Vậy là Thẩm Cảnh chính thức trở thành chủ nhà của tôi.
Trong bữa cơm, anh cười hồn nhiên nói:
“Chùm chìa khóa đó là của bạn tôi nhờ giữ giùm, còn ngôi nhà này cũng là bạn cho tôi mượn ở tạm. Cho em thuê, tôi cũng kiếm thêm được chút tiền nhà.”
Nụ cười ranh mãnh hiện lên gương mặt anh, ánh mắt dường như muốn thấy tôi thất vọng. Nhưng tôi chỉ vỗ vai anh, bình thản đáp:
“Hiểu mà, ra ngoài kiếm sống đâu dễ dàng gì.”
Nói rồi tôi cắm cúi ăn hết sạch món gà hấp do anh làm.
Thẩm Cảnh không giàu, nhưng tài nấu nướng của anh thì không thể chê vào đâu được. Thịt gà dai, thơm ngọt, đúng chuẩn vị “gà có vị gà” như người Nam Thành thường nói. Đây chẳng phải là… gà thả vườn truyền thuyết sao?
Sau khi tôi “dọn sạch” bàn ăn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt anh. Thẩm Cảnh chống tay lên cằm, nhàn nhã nhìn tôi, nheo mắt cười:
“Thịnh Gia Hân, em đúng là ăn khỏe thật. Tôi nghĩ, hay là tiền thuê nhà của em hơi thấp rồi.”
Nhắc đến tiền bạc thì tình cảm bay đi mất. Tôi không chắc anh nói “hơi thấp” hay “rất thấp,” nhưng vì túi chẳng còn đồng nào, tôi nhanh chóng lại gần, cười xun xoe:
“Đâu phải lỗi của em, tại anh nấu ngon quá thôi. Người hào sảng, tốt bụng như anh chắc chắn sẽ hiểu cho em mà, đúng không?”
Vừa dứt lời, tôi mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần quá. Lông mi anh dài đến mức khiến người ta ghen tị. Sống mũi cao đến độ muốn thử làm cầu trượt. Đôi môi đỏ mọng, trông thật… muốn hôn.
Thẩm Cảnh chợt đỏ mặt, lúng túng quay đi:
“Khụ… tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”
5
Từ đó, không những Thẩm Cảnh không tăng tiền thuê nhà mà còn trở thành “đầu bếp gia đình” của tôi.
Anh khác biệt hoàn toàn với những bạn nam đồng lứa tôi quen. Họ ra trường, làm việc trong văn phòng, ngày ngày mặc vest, đứng trước cửa kính lớn gọi điện thoại. Còn Thẩm Cảnh, anh chọn làm học việc trong nhà bếp của một nhà hàng.
Mỗi tối tan làm, anh lại mang về nào gà thả vườn, nào cá hồ tươi rói. Với gương mặt như sinh ra để tỏa sáng trên sàn diễn, vậy mà anh lại mặc tạp dề, đứng bếp một cách thành thạo. Khi xào nấu, các đường gân trên tay anh nổi lên, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán khiến tôi không khỏi mơ màng.
Đặc biệt, vào buổi tối, khi tôi ngồi xem TV trong phòng khách, anh để trần đi từ phòng tắm ra. Cơ bắp rắn chắc thấp thoáng dưới chiếc khăn tắm quấn hờ làm tôi xao xuyến, chỉ dám giả vờ lật tạp chí nhưng thực ra là liếc trộm cơ bụng của anh.
Nhưng Thẩm Cảnh chẳng dễ dàng bỏ qua. Anh đi ngang, rút cuốn tạp chí khỏi tay tôi, lật ngược lại rồi nhét trả:
“Thịnh Gia Hân, em cầm ngược sách rồi.”
Anh xoa đầu tôi, nụ cười cáo già khiến tim tôi lỡ nhịp. Nhưng khi tôi nói không ngủ được, rủ anh xem phim kinh dị cùng, anh lại lắc đầu, đi rót cho tôi bát trà mát:
“Không ngủ được thì uống trà. Chắc em bị nóng trong người rồi.”
Tôi nghiến răng uống hết bát trà đắng ngắt kia. Được thôi, động lòng với Thẩm Cảnh, xem như tôi có bệnh. Nhưng ngay khi tôi còn đang bực, anh bóc một viên kẹo nhét vào miệng tôi. Đầu ngón tay lướt qua môi tôi, mang theo chút mập mờ khiến tim tôi ngừng đập trong mười giây rồi đập nhanh gấp đôi.
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, cười mãi không ngừng. Sáng hôm sau, với đôi mắt thâm quầng, tôi đụng phải Thẩm Cảnh. Anh nhìn tôi nhàn nhã:
“Suy nghĩ gì mà mất ngủ thế?”
Nhìn gương mặt đẹp trai của kẻ gây ra tất cả, tôi bực bội giật lấy bát cháo cá trên tay anh:
“Anh hiểu gì chứ, đây gọi là ngủ lệch giờ!”
6
Trong những ngày Thẩm Cảnh bận rộn với công việc đầu bếp, tôi cũng không chịu ngồi không. Chẳng bao lâu, tôi đã tìm được một công việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều tại Tập đoàn Thẩm Thị.
Nhà tuyển dụng nhìn trúng bằng cấp của tôi, còn tôi thì nhìn trúng mức lương hàng tháng họ đưa ra. Vậy là chúng tôi hợp tác ăn ý, và tôi bắt đầu những ngày làm việc chăm chỉ tại đây.
Ngày đầu tiên đi làm, các đồng nghiệp đã rỉ tai tôi đủ thứ chuyện ly kỳ về gia đình họ Thẩm. Quả thật, nhà nào cũng có chuyện khó nói.
Thái tử gia của họ Thẩm, nghe nói là một Phật tử Quảng Đông chính hiệu, thanh tịnh vô dục. Anh ta không hề can dự vào công việc kinh doanh của gia đình, các loại tiệc tùng cũng không tham gia, hoàn toàn lánh đời, tránh xa chuyện hồng trần.
Thậm chí, nửa năm trước khi bà Thẩm gặp tai nạn xe và phải nhập viện, thái tử gia này cũng không xuất hiện một lần.
“Thật là vô tình đúng không, Gia Hân? Cô thấy có phải không?”
Tôi vừa nhấp ngụm trà mát Thẩm Cảnh chuẩn bị cho tôi buổi sáng, vừa gật đầu đồng tình. Lần trước tôi than trà anh làm đắng, lần này anh thay đổi công thức, thêm mía lau và rễ cỏ tranh, khiến hương vị mát mẻ, ngọt ngào hơn hẳn. Đúng là một người chu đáo!
Đồng nghiệp tiếp tục kể: Bà Thẩm vẫn hôn mê từ vụ tai nạn đến nay. May mà ông Trần, chồng bà, là người tận tụy, vừa xử lý công việc công ty, vừa khuyên nhủ con trai quay về gánh vác gia nghiệp.
Cuối cùng, gần đây thái tử gia cũng buông xâu chuỗi trong tay, miễn cưỡng trở về tiếp quản sản nghiệp gia đình, trở thành Tổng Giám đốc tiếp theo của Tập đoàn Thẩm Thị.
Tối hôm đó, tôi hào hứng kể lại câu chuyện tám nhảm này cho Thẩm Cảnh nghe. Thế nhưng, biểu cảm của anh bỗng trở nên cứng đờ, nụ cười trông gượng gạo, như thể vừa mua phải gà nuôi bằng thức ăn công nghiệp ngoài chợ.
“Thịnh Gia Hân, ăn cơm đi.”
Thẩm Cảnh không nói gì thêm, chỉ nhét một miếng xá xíu đen vào miệng tôi. Mỡ nạc đan xen, vị ngọt vừa phải không hề ngán, ngon đến mức mắt tôi sáng rực.
Chẳng mấy chốc, tôi quên béng câu chuyện về “thái tử gia Quảng Đông” xa vời kia. Dù gì, so với một “Phật tử Quảng Đông” mơ hồ ở đâu đó trên trời, thì “đầu bếp Quảng Đông” đang sống cùng tôi ở đây mới là người thực sự khiến tôi phải quan tâm.
Hơn nữa, anh ấy còn biết làm bao nhiêu món ngon: nào là gà hấp sả thơm lừng, cá kho tộ đậm đà, sườn hấp bột mềm mịn, rau cải luộc xanh tươi…
Không được! Tôi không thể tiếp tục liệt kê món ăn trong đầu nữa.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tôi tuyệt vọng lau nước miếng.