1
Mùa hè sau khi tôi tốt nghiệp đại học, bố gọi tôi về nhà để kết hôn. Lý do là gần đây, công việc kinh doanh của công ty không mấy thuận lợi. Ông và mẹ kế đã bàn bạc, sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân với một gia đình hào môn. Nhưng đối phương không phải là thái tử gia như tôi nghĩ, mà là một… “lão thái gia” hơn tám mươi tuổi.
Mẹ kế hồ hởi: “Tuổi càng lớn thì càng biết yêu thương người khác!” Nhưng vấn đề là ông lão ấy vẫn còn nằm viện, phải cắm ống thở. Bà còn tiếp lời: “Biết đâu một ngày nào đó ông ấy sẽ tỉnh lại, cuộc sống nhiều bất ngờ lắm mà!” Tuy nhiên, theo lời bác sĩ, lần cuối cùng ông ấy mở mắt đã là hai năm trước.
Mẹ kế vẫn giữ vẻ mặt hào hứng: “Như bây giờ lại càng tốt. Một ngày nào đó ông ấy ra đi, toàn bộ gia sản sẽ là của chúng ta… à không, của Gia Hân thôi.” Bố tôi gật đầu tán thành: “Gia Hân à, chuyện kinh doanh của gia đình đều trông cậy vào con.”
Tôi liếc nhìn chiếc túi da cá sấu bạch tạng trên tay mẹ kế, thứ mà tôi nhớ rõ có giá hàng chục triệu. Chưa kể, bà ấy có thể diện các mẫu túi đắt tiền khác suốt cả tuần mà không trùng nhau. Vậy là tôi mỉm cười gật đầu: “Được thôi.” Nhưng khi hai người họ ra ngoài nhận lễ hỏi, tôi trèo qua tường sau vườn và chạy trốn.
Bốn giờ sau, tôi đặt chân đến Nam Thành, vừa lúc điện thoại của bố gọi đến. Ông gào lên trong điện thoại: “Thịnh Gia Hân, con chạy đi đâu vậy!” Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Dù sao lời nói của con bố cũng không thích nghe mà. Con đi trước đây.”
2
Cuộc hôn nhân sắp đặt bị hủy, bố tôi tức giận đến mức chặn hết thẻ tín dụng của tôi. Thế là tôi ở khách sạn vài ngày, nhìn ví tiền ngày một xẹp lép, rồi quyết định đi thuê nhà. Nhưng tôi không ngờ Nam Thành không chỉ có muỗi to hơn Giang Thành, mà cả gián cũng vô cùng đáng sợ.
Hôm người môi giới dẫn tôi đi xem nhà, tôi nhìn thấy một sinh vật màu nâu khổng lồ trên tường. Bước chân khựng lại, tôi kinh hãi hỏi: “Gián ở Nam Thành to thế này sao?” Nhìn chằm chằm vào con “Tiểu Cường” ấy, tôi cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.
Người môi giới gật đầu thản nhiên: “Nhỏ lắm nhỏ lắm, nó còn…” Chưa kịp nói hết câu, “Tiểu Cường” dang đôi cánh to lớn, bay thẳng về phía mặt tôi. “…biết bay.” Người môi giới bình tĩnh bổ sung nửa câu còn lại trong khi tôi hét toáng lên.
3
Năm phút sau, tôi ngồi xổm ở đầu hẻm, dùng vòi nước bên đường để rửa mặt. Nước mắt hòa với nước máy, trượt qua gò má vừa bị “Tiểu Cường” hôn. Đúng lúc ấy, tiếng kim loại va chạm vang lên bên cạnh. Tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chạm phải một ông chủ nhà trẻ tuổi, đẹp trai, tay cầm chùm chìa khóa lớn.
Không chần chừ, tôi túm lấy chiếc áo phông trắng của anh ấy: “Anh đẹp trai, anh có nhà nào không có ‘Tiểu Cường’ không?” Thẩm Cảnh ngớ người vài giây, rồi nheo mắt cười. Tôi có cảm giác cả con hẻm như bừng sáng. “Thật tình là có.”
Sau này, Thẩm Cảnh kể rằng anh không hiểu sao, ẩn cư giữa phố thị bấy lâu, tôi lại nhận ra anh là “thái tử gia của Quảng Đông.” Vậy nên, anh để tôi ở bên cạnh để tìm hiểu. Kết quả là, anh phát hiện ra tôi chọn anh chỉ vì anh không phải… “Tiểu Cường.”
Nếu phải tìm một lý do khác, có lẽ là do… “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”